Q2 - Chương: 146 Núi non chập trùng, đường về khó thấy. (3)
Thẩm Tử Ngang đưa tài liệu cho Phương Hủy Đình, một bản phân tích với cuộc bán đấu giá, mọi người đều tâm trạng không tốt nhìn thấy đều cụt hứng, nhưng hứng thú của Thẩm Tử Ngang lại rất cao: “Thứ này nghiêm túc mà nói không phải do tôi làm, mà do chuyên gia chống lừa đảo tiền bối Soái Thế Tài viết ra, các vụ án lừa đảo ông ấy thu thập chỉnh lý được tận hơn 2000, đem so kho thông tin tội phạm CCIC của chúng ta còn phong phú hơn.”
“Quan trọng nhất là ông ấy nhìn vấn đề không từ góc độ cảnh sát, mà là từ... Tôi không phải có ý hạ thấp Soái tiền bối, nhưng mà ông ấy đứng ở phía tội phạm đánh giá tổ chức lừa đảo, cho nên khi tôi xem cái này thấy rất hưng phấn... Tiểu Phương cái đó bên phía em gọi là gì?”
“Gọi là trải nghiệm phạm tội, khi ham muốn khống chế được phát tiết, khiến tội phạm có thỏa mãn giống đạt được thành tựu sự nghiệp mỗi lần phạm tội.... “ Phương Hủy Đình đang lấy chuyên môn ra giải thích, có điều mọi người không hiểu, cô liền tóm gọn: “ Tức là phạm tội rất sướng.”
“Đúng, đúng thế.” Thẩm Tử Ngang hôm nay có vẻ khác lạ, không nghiêm trang như mọi khi, cách nói chuyện đổi khác, hồ hởi nhiệt tình hơn: “Nào, giờ nếu tôi là nhà cái, muốn tổ chức một vụ lừa đảo, mọi người nói xem tôi sẽ có những lợi ích nào?”
Ai nấy chưa thích ứng lắm, mỗi Lý Lỵ Lam nói: “Thì vơ một đống tiền.”
“Đúng, tiền đúng là theo đuổi đầu tiên, trực tiếp nhất, tôi làm rất đẹp rồi, không ai biết tôi cuỗm được bao nhiêu... Chỉ thế thôi sao?” Thẩm Tử Ngang hỏi.
“Xúi người ra kiện, trực tiếp lên tòa án nhân dân khu, đây là vụ án dân sự, làm thế che đậy tai mắt người khác, ngăn chúng ta chen vào, vừa quấy đục nước, vừa kéo dài sự việc.” Hình Ái Quốc đầu óc tỉnh táo phân tích.
Thẩm Tử Ngang gật gù: “Không sai, đây là điểm quan trọng, tôi kéo nhiều danh nhân vào cuộc như thế, các anh sẽ ném chuột sợ vỡ đồ, không dám có hành động lớn.”
“Di chuyển tầm nhìn của chúng ta.” Phương Hủy Đình thấy bầu không khí tốt, mạnh dạn nói ra: “ Dụ dỗ Đoan Mộc Giới Bình ra, trói chúng ta vào đó, rồi thông qua Tụ Nghệ Các vu oan hãm hại... Từ Tụ Nghệ Các tra ra Thụy Dục, xuất hiện nghi phạm trọng điểm khác là Từ Phượng Phi, tức là Từ Lệ Nhã, nhìn bề ngoài như Từ Lệ Nhã tổ chức vụ lừa đảo này... Nhưng lại cho chúng ta một mâu thuẫn, Từ Lệ Nhã có liên hệ với Đoan Mộc Giới Bình... Hình như lấy cách vu oan này dẫn dắt chúng ta điều tra.”
“Dùng từ dẫn dắt này chuẩn xác lắm.” Thẩm Tử Ngang không tiếc lời khen: “ Đúng là thông qua dẫn dắt chúng ta tìm nghi phạm, thành công yểm hộ bản thân bỏ trốn, nhà cái biến mất, người tố cáo Điền Nhị Hổ biến mất, giám đốc đấu giá đường hoàng bỏ đi.... Cho nên nếu riêng từ góc độ tội phạm mà nói, vụ lừa đảo này đáng đi vào sách giáo khoa. Bất kể là ai thực thi, mọi người nghĩ xem, ôm một khoản tiền lớn, sau đó trốn đi, ném đối thủ cho cảnh sát, có cách báo thù nào sướng hơn không?”
Mọi người đều cười, đề tài này không ổn lắm, nhưng không khí thoải mái, phó chính ủy Đồng nói: “Tôi cũng nhận ra, từ đầu tới cuối chúng ta đều đang làm theo dàn xếp của chúng.”
“Bởi vậy một đám thợ da chúng ta cộng lại, thế nào cũng bằng một Gia Cát Lượng chứ? Giờ chúng ta gạt hết đi, kệ chúng cuỗm được bao tiền, tạm thời tra không ra... Cũng kệ chúng lừa bao người, vụ lừa đảo hợp pháp này chúng ta không làm gì được. Chúng ta kệ tên dưới lầu luôn, tên đó có tín ngưỡng, không hợp tác với cảnh sát đâu... Chúng ta đi thẳng vào mục tiêu.” Thẩm Tử Ngang giải thích: “Từ tài liệu của Soái tiền bối, tôi thay đổi tư duy nhìn ra được ba mục đích của chúng, là cuỗm tiền, báo thú và an toàn rút lui... Giờ có cái nào chúng chưa làm được?”
“Báo thù.” Phương Hủy Đình buột miệng nói ngay: “Chúng ý đồ giao Đoan Mộc, Từ Phượng Phi vào ta chúng ta, từ ảnh chụp, manh mối, tài khoản từ Tụ Nghệ các dẫn tới Thụy Dục, đều đang nhắc nhở chúng ta.”
“Đúng! Nếu thiết kế tinh vi như thế mà báo thù không đạt được hiệu quả, Đoan Mộc Giới Bình và Từ Phượng phi tiêu diêu ngoài vòng pháp luật sẽ là uy hiếp trọng đại của chúng, vậy khả năng là chúng ta đã bỏ qua manh mối trọng đại nào đó mà nhà cái cung cấp rồi.” Thẩm Tử Ngang rốt cuộc cũng thoát khỏi lối tư duy cố hữu, không đuổi theo manh mối, chủ động nắm bắt vấn đề.
Ngô Thanh Trì mười mấy năm lao tù, Điền Nhị Hổ tàn tật, mối thù này người thường còn khó quên, huống hồ giới giang hồ coi trọng ân oán, vậy nếu đối phương không từ bỏ báo thù, chắc chắn đã giao manh mối trọng yếu hơn vào tay họ.
“Được rồi, Tiểu Phương, em lấy lời khai, tư liệu hiện trường ra đây, chúng ta xem lại từ đầu, mọi người cùng thay đổi tư duy nào, giờ chúng ta phải làm sao để đạt được mục đích báo thù đây?” Thẩm Tử Ngang vỗ tay một cái nói.
Phương Hủy Đình liền đi điều chỉnh màn hình vi tính, phát lên máy chiếu... Bắt đầu từ ngày đầu đấu giá, bao gồm Soái Lãng xuất hiện, Hoa Thần Dật đấu giá, cả số 88 không rõ tung tích... Xem gần một tiếng rồi thảo luận một phen.
Tiếp tục nghe ghi hình tố cáo của Điền Nhị Hổ gửi lên sở tỉnh, trong video là một người trung niên thật thà, nếu không biết kết quả hiện nay, ai cũng thấy ông ta đáng thương...
Hình ảnh lục soát Tụ Nghệ Các, gian phòng trống không, thêm vào hình ảnh một nữ nhân trẻ, không phải là Từ Phượng Phi, xem ra là đồng lõa của bọn lừa đảo.
Xem hết rồi lại thảo luận, xong nói đổi góc nhìn, nhưng ai cũng có quán tính tư duy đâu dễ đổi, vì thế không phát hiện gì cả.
Tục Binh gãi đầu gãi tai: “Tôi không phát hiện ra gì hết, nếu mà bảo tôi nói thì chắc chắn đám người mua biết gì đấy, nhưng họ là nhân vật có mặt mũi, lại đang mang danh người bị hại, khó kiểm tra công tác.”
“Chỗ kia, chỗ kia không đúng.” Lý Lỵ Lam hô lên khiến mọi người chú ý, không biết thím béo phát hiện cái gì, bà ta vỗ tay Phương Hủy Đình: “Tua lại, tua lại, đó, ở đó.”
Đó là hình ảnh cửa sổ kính, mép dán báo cũ, Đồng Huy hỏi: “Có gì không đúng?”
“Anh ngốc à? Ai dán báo cũ mép cửa sổ?” Lý Lỵ Lam quát.
“Không dán ở đó thì dán ở đâu?” Tục Binh thuận miệng nói.
“Ngốc cả đôi, mặt tường bẩn thế kia không dán, đi dán quanh mép cửa sổ... Bọn nhóc thời nay không biết, anh già đầu rồi, nghĩ lại đi trước kia trong nhà dán thế nào, một là dán ven mép tường, sợ bị tường bong rơi vào chăn đệm, hai là dám chỗ nứt, tránh ánh hưởng tới mỹ quan.... Tôi chưa thấy ai dán mép cửa sổ... Mà báo gì đấy?”