Q2 - Chương: 147 Núi non chập trùng, đường về khó thấy. (4)
Lý Lỵ Lam còn chưa nói hết thì mấy vị thực địa chạy luôn rồi, Thẩm Tử Ngang chạy theo, Phương Hủy Đình hơi chậm, quyết định chạy nốt ... Lúc này ai cũng thấy, dán báo ở đó thực sự hết sức vô lý.
Không ai bảo ai, xuống lầu, lên xe, phóng đi, tới thẳng nơi ở của Điền Nhị Hổ, đuổi theo linh cảm vừa có được.
Không bao lâu đám cảnh sát vội vàng tới nơi, mấy cái đầu ghé vào xem, Thầm Tử Ngang thở phào một hơi ... Đúng là có để lại manh mối, là tờ báo dày công thu thập được, có vụ án lừa đảo qua thư mười mấy năm trước, có vụ án huy động vốn mang dấu hiệu mờ áp được báo Trung Sơn Quảng Đông điểm danh.
Tất cả chĩa vào một mục tiêu.
Hình Ái Quốc xem soi mép cửa sổ một hồi, nội dung khá khó đọc lại bị tờ nọ đè tờ kia che khuất, song nhìn ra được đại khái, kết hợp với suy luận không khó ra kết quả, chỉ báo sáng liên hợp Singapore: “ Bài báo nói về công ty điện tử Hoa Châu, tư vấn Sướng Thịnh này nữa, tôi dám nói, đây là hang ổ của Đoan Mộc Giới Bình và Từ Phượng Phi ở nước ngoài.”
“Sao anh biết?” Tục Binh chưa nhìn ra, hỏi vặn.
“Lòi cái đuôi anh không xem thông báo vụ án rồi nhé, Thụy Dục có tài chính qua lại với Sướng Thịnh.” Hình Ái Quốc chỉ trích.
Thẩm Tử Ngang hưng phấn lắm, an bài: “ Gọi một tổ kỹ thuật tới, để họ mang những thứ này về ... Tiểu Phương, thông báo trung tâm CCIC, điều toàn bộ hồ sơ liên quan vụ án có ở những tờ báo này .... Xem ra tôi phải chạy tới ban ngoại vụ của sở tỉnh rồi, nói không chừng còn cần hình cảnh quốc tế giúp đỡ.”
Tất cả phấn khích bàn bạc, mọi khoảng cảnh trước kia biến mất, lúc này đây bọn họ mới thực sự là một đoàn thể.
.................... .......... ..................
Cửa không khóa, chỉ khép hờ, Soái Lãng đẩy ra, trong phòng tối om, Soái Lãng biết Tang Nhã nhất định còn đang nằm trên giường giận dỗi ... Tang Nhã tắm xong là về thẳng phòng ngủ không nói một lời bỏ lại Soái Lãng trên ghế sô pha, Soái Lãng ngồi ngây ra hai tiếng, cuối cùng không nhịn được ... Cô nam quả nữ ở chung một phòng, đáng lẽ nên phát sinh chuyện gì đó chứ, nhưng hai người lại như chiến tranh lạnh.
Hai người họ bèo nước gặp nhau, một đêm mặn nồng rồi lại chia tách, đáng lẽ không có chuyện máu chó như phim truyền hình, ngoài chàng thiếp không gả cho ai mới đúng. Vậy mà trước đó không lâu xảy ra rồi, Soái Lãng cảm động, rồi không biết làm sao? Mơ hồ cảm giác trong lòng có chút kháng cự.
Vì sao, vì cô ấy là kẻ lừa đảo à? Hình như không phải, Soái Lãng tự biết chuyện mình làm, đưa ra pháp luật ngồi tù vài năm là cái chắc.
Vì ở bên cạnh cô ấy quá nguy hiểm sao? Hình như cũng không phải, từ khi Soái Lãng cầm trong tay 500 vạn kia, e là mình còn gặp nguy hiểm lớn hơn.
Vậy thì là sao? Soái Lãng không nói rõ ra được, nhưng không muốn hai người lãnh đạm như vậy, để rồi sau một đêm đường ai nấy đi, từ nay thành người xa lạ ... Vì thế y lấy dũng khí đẩy cửa, nhưng đi vào lại chần chừ, cô ấy là một đóa hoa hồng mọc trên vực thẳm, muốn hái nó có khả năng sẽ tan xương nát thịt, một bước tiến tới này khả năng là sinh tồn, hoặc hủy diệt.
À, Soái Lãng không có cảm ngộ nhân sinh cao vậy đâu, dù có ngộ ra y cũng không nói được thành đạo lý, vì thế đứng xa xa gọi nhỏ: “Ngủ chưa?”
Người con lại cảnh giới càng thấp hơn, trực tiếp mắng: “Cút, bà đây không có hứng làm chuyện đó.”
“Không phải anh muốn làm chuyện đó.” Soái Lãng giải thích, đang lúc nguy cơ trùng trùng như vậy, ai còn để ý tới thằng tiểu đệ.
“Mặc kệ anh muốn gì, bà đây không hứng thú, cút.” Tang Nhã ở trên giường quát, không cho Soái Lãng cơ hội.
Nếu đổi lại là nam nhân bình thường tự trọng cao chắc bỏ đi rồi, nhưng với Soái Lãng toàn thân đầy khuyết điểm, chịu đả kích đủ nhiều, da mặt đủ chống đỡ, không đi, đứng dựa vào cửa nói: “Tang Nhã, anh đang nghĩ, anh không đi, em cũng đừng đi .... Chúng ta đều nên thay đổi cách sống, trốn tránh không phải là biện pháp, tránh được nhất thời chứ không tránh được cả đời, nếu đi, anh muốn đường hoàng đưa em đi, không ai quản được chúng ta.”
Người trên giường không nói gì cả, trong bóng đêm chẳng ai nhìn thấy bờ vai run run.
“Nhưng bây giờ e là chúng ta rơi vào bẫy rồi, buổi trưa anh đã nói với em rồi đấy, anh cầm tiền của một bên khác bố cục ở buổi đấu giá, còn em cầm tiền của người bị lừa. Em nghĩ đi, em đi trốn Lương Căn Bang, nhưng đi trốn lại trốn tới tuyến trên của hắn, mà nghe em nói, bà chủ của em còn có người trên nữa .”
“Em nghĩ xem Lương Căn Bang liên quan tới vụ án lừa đảo lớn, vụ án này anh hiểu một chút, giống vài vụ án khác cha anh sưu tầm, kẻ thao túng ở hải ngoại ... Em tiếp xúc với Lương Căn Bang, Từ Lệ Nhã lâu như thế, khẳng định là để lại không ít manh mối ... Đây là con đường không lối về.”
“Anh đã ù ù cạc cạc dẫm vào, em cũng đã đi đủ xa, dù chúng ta trốn đi, rồi tới một ngày không trốn được. Huống hồ nếu hai chúng ta thôi còn dễ nói, nếu bị tìm ra cũng đáng đời, nhưng nếu còn con cái chúng ta thì sao, chúng ta hại chúng rồi ... Sống cuộc đời trốn tránh, có thể cho chúng thứ tốt nhất sao?”
Trong bóng tối truyền ra tiếng thở dài, tiếp đó tách một tiếng đèn sáng lên, dưới ánh đèn dìu dịu, Tang Nhã mặc mỗi áo lót từ trong chăn chui ra, áo lót màu hồng bao bọc bầu ngực căng tràn như muốn thoát ra ngoài, mái tóc lộn xộn xõa xuống cổ trắng, đôi mắt thâm tình tạo thành bức tranh tuyệt mỹ, người trong tranh vẫy tay: “Tới đây, ngồi cùng em.”
Rất nhẹ, nhẹ tới mức không có chút thành phần ám muội nào, Soái Lãng như bị nam châm thu hút, đi tới bên giường ngồi xuống xoay lưng với cô, khó xử nói: “Hay là tắt đèn đi rồi hẵng nói, thế này anh không tập trung tinh thần được.”
“Vậy thì đừng nhìn ... Bịt mắt lại.” Tang Nhã quả thực đưa tay ra bịt mắt Soái Lãng, nhưng chỉ ôm một chút, tay vươn qua hông ôm lấy y, toàn thân dán sát lên lưng Soái Lãng, dựa vào bờ vai rộng rắn chắc, mặt cọ cọ, ôm rất chặt, tựa như sợ mất đi chỗ dựa duy nhất, không òn được hưởng thụ chút ấm áp này nữa, tựa hồ như thế là đủ.
Hai người cứ giữ tư thế đó rất lâu, không ai nhúc nhích, chỉ là cổ, vai Soái Lãng ướt đẫm nước mắt của Tang Nhã rồi.