← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 148 Liễu ám hoa minh, một đêm khuynh tình. (1)

“Tổ trưởng Hành, không phải nói đi nghỉ sao? Sao vẫn còn ở đây.” Thẩm Tử Ngang sải bước vững vàng vào phòng kỹ thuật ở tầng hai, mỉm cười chào hỏi mọi người, lúc này đã là 10 giờ tối, nói là nghỉ ngơi, nhưng đại đa số vẫn ở đây.

Vị đứng đầu vắt chân chữ ngũ, tay chống cằm nhìn màn hình, buồn chán nói: “ Tổ trưởng Thẩm, đối với đám trạch nam chúng tôi mà nói, ngồi ở trước màn hình chính là nghỉ ngơi.... Ở đây như cái lồng chim, chúng tôi muốn hoạt động cũng không có chỗ.”

“Vậy thì mau tìm ra nghi phạm đi rồi tất cả cùng về nhà.” Thẩm Tử Ngang kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Hành Song Thanh: “Sao, có tin tức tốt à, anh làm cao như thế tám thành có phát hiện, một Vương Bình, một Từ Phượng Phi, chúng tôi cung cấp cả cho anh địa chỉ nơi ở rồi đấy.”

“Vô ích, người ta ở hải ngoại, chúng tôi không với tới, tôi nói tới chuyện khác cơ.”

“Chuyện gì?”

“Tư vấn Sướng Thịnh, tôi phát hiện ra vài điểm thú vị, theo tài liệu bên ngoại vụ chuyển tới cùng điều tra của chúng tôi, công ty này thuê bốn đường cáp trung kế và một đường dây DDN chuyên biệt, tức là có thể lập nên ít nhất 100 cổng điện thoại tự động, thông qua cáp trung kế, có thể đảm bảo chất lượng cho trên 100 điện thoại qua mạng. Nói một cách đơn giản, bằng vào số trang thiết bị này dễ dạng tạo ra điện thoại mang viop.” Hành Song Thành đắc ý nói.

Thẩm Tử Ngang không cười nữa, cực kỳ nghiêm trúc nói: “Chuyện này phải thận trọng.”

Đương nhiên phải thận trọng, điều này dẫn tới vụ án lừa đảo qua điện thoại điều tra mấy tháng không phát hiện thêm được gì.

“Tôi đương nhiên sẽ thận trọng.” Hành Song Thành hạ thấp giọng: “Cho nên chuyện này đừng đưa vào báo cáo lên trên, chỉ nói riêng với anh, nếu không tôi không nói.”

“Được, không đưa vào báo cáo, coi như chúng ta tán gẫu.” Thẩm Tử Ngang lần này rất cởi mở, cũng biết trong đội ngũ kỹ thuật viên thậm chí cảnh sát mạng, không ít người giỏi mấy trò hacker, bọn họ đôi khi moi thông tin bằng cách không chính thống, chuyện này tất nhiên không thể đưa vào báo cáo.

“Công ty chi ra này khá dễ tra, nhìn bề ngoài nhân công, điện nước, thuê phòng không có gì đặc biệt, nhưng thu nhập cực kỳ khủng bố, 22 tháng, thu nhập 143 triệu... Ê, tôi không chơi mấy trò phạm pháp đâu nhé, căn cứ vào ghi chép nộp thuế tính ra đây, đây chắc chắn không phải là thống kê toàn bộ.”

“Tiếp tục đi, thú vị rồi đấy.”

“Nếu tôi nói số tiền này lấy danh nghĩa phí tư vấn, phục vụ chuyển đi, anh có thấy hứng thú hơn không?” Hành Song Thành càng thêm thần bí.

Thẩm Tử Ngang hứng thú mạnh: “Phát hiện gì nữa?”

“Mặc dù chúng ta không làm gì được chúng, nhưng có thể tra ra tài khoản liên quan, tra tiếp không ngờ phát hiện ra công ty này có nghiệp vụ ở Trung Châu, tin không?” Hành Song Thành nói tới đó là dừng.

“Đừng nhử người ta nữa, tôi chịu hết nổi rồi đấy.” Thẩm Tử Ngang hơi bực.

“Được, tôi lấy sự thật nói với anh.” Hành Song Thanh với tay lấy laptop, gõ vài cái, ghi chép chuyển khoản hiện lên làm ắt Thẩm Tư Ngang mở lớn: “20 tháng 4 tới 22 tháng 4 chuyển ba lần, tổng cộng chuyển đi 163 vạn, tôi tra mã số doanh nghiệp, ra cty thương mại điện tử Tân Thiên Địa, ngoài 3 khoản này không có gì hết, rõ ràng là công ty vỏ bọc.”

“Hay!” Thẩm Tử Ngang bóp vai hắn mấy cái, vụ án phát sinh ngày 19, thời gian chuyển khoản từ hai tới ba ngày sau, không có vấn đề mới lạ.

“Hôm nay đúng là ngày may mắn của tổ chuyên án chúng ta, nói không chừng những phát hiện này nghịch chuyển tình thế luôn đi sau nghi phạm rồi... Cám ơn, nếu đúng như anh dự liệu, chuyến này công đầu thuộc về anh rồi... Triệu tập người của anh đi, không nghỉ ngơi được nữa rồi.”

Nhìn theo bóng lưng vội vã rời đi của Thẩm Tử Ngang, Hành Song Thành ngáp một cái sái quai hàm, vặn mình hét lớn rất giống thổ phỉ: “Các huynh đệ, chuẩn bị làm việc, lần này chúng ta chơi lớn rồi.”

………….. ……………. ………..

Cùng thời gian đó, cũng có hai người đang vắt óc suy nghĩ muốn nghịch chuyển tình thế bế tắc của mình, là Soái Lãng và Tang Nhã, hai người cùng gối đầu trên chiếc gối, bốn mắt nhìn nhau, thấy cả hình bóng mình trong mắt đối phương, Soái Lãng vẫn còn thở dốc, đưa tay gạt lọn tóc bết mồ hôi dình vào trán Tang Nhã, Tang Nhã không nói gì, chỉ yêu thương nắm bàn tay đó đưa lên miệng hôn.

Tình cảm là thứ hết sức kỳ diệu, Tang Nhã ôm Soái Lãng từ phía sau khóc rất lâu, đột nhiên cởi bỏ hết quần lót, áo lót, toàn thân trần truồng trước mặt Soái Lãng, sau đó ôn nhu kéo Soái Lãng vào lòng...

Tiếp đó nữa, Soái Lãng không nhớ, chỉ biết quần áo của mình là do mình cởi, lần này chủ động cởi, Tang Nhã không hoang dại như lần trước mà vô cùng ôn nhu dung túng y, chiều chuộng y, phối hợp với y, thi thoảng phát ra tiếng rên siết, tựa như đau đớn, trộn lẫn với tiếng giường kẽo kẹt, vô cùng dễ nghe.

Ngoài kia chẳng biết mưa rơi từ lúc nào, mưa rơi làm không khí thêm lạnh, Tang Nhã cuộn mình như con mèo nhỏ nép vào lòng Soái Lãng, tuy vóc dáng cô cao hơn, nhưng cô thích vậy, thích mình trở nên nhỏ bé được trốn trong vòng tay này, hưởng thụ giây phút êm đềm hiếm có. Thời gian hoan ái tuy ngắn nhưng Tang Nhã dường như hao hết sức lực toàn thân, trên lưng lấm tầm mồ hôi thơm, tấm thân trắng nõn nà ánh sắc hồng đào dụ hoặc, khẽ thủ thỉ: “Tưởng chết mất rồi.”

Soái Lãng cúi đầu xuống nhìn đôi mắt long lanh nước của cô, hàng mi cong cong vẫn còn khẽ rung rinh, một câu nói hơn vạn lời khen tặng, vừa rồi thực sự rất thoải mái, nhưng không giống đói khát tìm kiếm nhau giải quyết nhu cầu sinh lý, xong chuyện vội vàng chui vào phòng vệ sinh tắm rửa... Mà như bây giờ, vẫn ôm lấy nhau, cảm giác rất tốt, tự như thăng hoa của ái tình.

Cảm giác đó cũng có trong mắt Tang Nhã, cô sờ vết thương trên trán Soái Lãng, gương mặt chẳng hề xuất chúng ấy lại khiến cô yêu thương vô hạn, trong mắt luôn có quyến luyến nồng đậm không cách nào hòa tan, khiến vị trí nào đó của Soái Lãng gặp khảo nghiệm nghiêm trọng.

“Tang Nhã, vừa rồi em khóc à?” Soái Lãng hỏi một câu chẳng hợp tình cảnh.

“Nói linh tinh, làm gì có.” Tang Nhã chối phắt.

“Vậy có phải em đang nghĩ, lần nữa làm anh ngất xỉu, sau đó sáng mai lặng lẽ rời đi không?” Soái Lãng lại hỏi.

“Như thế chẳng phải hợp ý anh quá à, anh khỏi phải khó xử.” Tang Nhã đáp rất thẳng thắn, tính cô là vậy.

Soái Lãng nghe mà đau lòng, nhưng y quả thực khó xử, tâm tư đó đoán chừng không qua được mắt Tang Nhã, ngừng một lúc nói: “Anh có một suy nghĩ, em muốn nghe không?”