Q2 - Chương: 149 Liễu ám hoa minh, một đêm khuynh tình. (2)
“Không muốn nghe. “ Tang Nhã hôn lên môi Soái Lãng chặn lời: “Em biết câu lưới trời lồng lộng thừa mà khó lọt không chỉ là câu nói chơi, rồi có một ngày em thất bại, em không hối hận... Vốn rủ anh đi cùng cũng không phải là tâm tư thuần khiết, nhưng em nhìn ra rồi, anh tuy vô lại gian xảo, nhưng chẳng cùng đường với em. Em cũng nhìn ra, anh thích em thật lòng, em không muốn người thích mình phải khó xử.”
“Vậy em không hiểu anh rồi, anh không nói cái đó.”
“Vậy là cái gì? Khuyên em đi đầu thú à?”
“Đầu cái rắm, thà tin kẻ lừa đảo chứ không tin bọn cớm, cảnh sát mới là đám bẩn nhất, cảnh sát căm hận tội phạm tận xương, không sửa được, cho nên đối với rất nhiều nghi phạm mà nói, hối hận không có cửa, muốn làm lại chẳng có đường. Chỉ cần có vết, em mãi mãi sẽ không thể sống đàng hoàng. Ví như anh, bị xử phạt hành chính vài lần, kiếm một công việc tử tế cũng thành vấn đề, vào cơ quan đơn vị à, đợi người ta xét kỹ một cái là đá ngay.” Soái Lãng hậm hực, vậy mà cha y còn mong y thì vào cục đường sắt, nể mặt cha y họ nhận rồi, nhưng cả đời làm thợ điện quèn thôi.
Tang Nhã không bình luận điều này, cô chẳng nghĩ mấy vấn đề sâu xa đó, chỉ hỏi: “Vậy anh định nói với em điều gì?”
“Ý anh là cuộc sống như đại dương, luật pháp như tấm lưới, còn chúng ta là đủ các loại cá sống trong đại dương, anh là con cá nhỏ xấu xí, em là mỹ nhân ngư.”
Soái Lãng cười, Tang Nhã cũng vui vẻ, cô từ dưới ngước mắt lên nhìn Soái Lãng, mắt Soái Lãng nhìn xuống dưới, bầu ngực căng tròn nhựa sống, nụ hoa hồng hồng, không nhịn được đưa tay ra ngắt làm Tang Nhã cười khúc khích.
Tang Nhã bị cách nói chuyện của Soái Lãng thu hút, ngăn y làm bậy: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì? Trình độ văn hóa người ta thấp lắm, đừng vòng vo, em không hiểu.”
“Ý anh nói, bất kể tấm lưới pháp luật có lớn cỡ nào, thế nào cũng có lỗ hỏng, trải xuống biển, thế nào cũng có những con cá lọt lưới. “ Soái Lãng thần bí nói: “Chuyện này anh chuyên nghiệp lắm.”
“Xì, không tin, anh giỏi lắm cũng mới tránh được vài lần chứ mấy, nếu nói tới chuyện này, em đây mới là chuyên nghiệp, em đi qua rất nhiều thành phố, không biết bao lần chuồn ngay trước mũi cảnh sát.” Tang Nhã đắc ý nói.
“Vậy thì em sai rồi, kẻ giỏi bơi ắt chết vì nước, kẻ mạo hiểm ắt lún vào hiểm cảnh, chuyện em làm là chạy trốn, cái anh dạy em không phải thế.”
Soái Lãng nghiêm túc nói: “Nói thế này đi, ví như trước kia em lừa tiền là hành vi phạm pháp, cho nên em thấy cảnh sát là chột dạ, ví như em lấy tiền của Từ Lệ Nhã là đen ăn đen, 50 vạn, đủ phán em rất nhiều năm... Còn anh lấy 500 vạn của người ta, nhưng không phạm pháp.”
“Anh được một lão già, là đại tiền bối trong nghề của chúng ta dạy, lừa đảo có rất nhiều khái niệm, không nhất định là phải làm chuyện phạm pháp. Như bọn bán nhà hiện nay, có kẻ nào không phải kẻ lừa đảo, nhưng người ta lừa hợp pháp. Ví như thu thuế hiện giờ, đó là thứ giết nhà nghèo nuôi nhà giàu, còn nói lời tốt đẹp lừa người dân là lấy của dân dùng cho dân, nhưng người ta cũng hợp pháp. Còn cả cuộc đấu giá này nữa, người ta đường hoàng bán hàng giả, không ai làm gì được, bị lừa cũng phải chịu....”
“Cha anh là cảnh sát, ông ấy cả đời nghiên cứu thuật lừa đảo, cuối cùng cha anh ném chuyên ngành sang bên, em biết vì sao không?”
Một loạt ví dụ nghe rất hay, Tang Nhã tò mò hỏi: “Vì sao thế?”
“Ông ấy nói thế này, nguồn gốc của lừa đảo không phải là bản chất của nhân tính, mà là tính chất xã hội, thời đại tinh thần bồi dưỡng lên quân tử, thời đại vật chất chỉ bồi dưỡng ra kẻ lừa đảo, chẳng còn gì nghiên cứu nữa, cứ mở mắt ra là thấy kẻ lừa đảo rồi.” Soái Lãng vừa nói tới đó thì Tang Nhã cười, rúc vào lòng y, âm ấm, mềm mềm cứ như tiêm cho y một liều thuốc kích thích, cảm giác đúng là tốt con bà nó.
“Nếu em không trốn, cảnh sát bắt thì làm sao? Bị Lương Căn Bang tóm được thì làm sao?” Tang Nhã được những lời của Soái Lãng làm tâm lý thoải mái hơn không ít, hỏi.
“Đó chính là vấn đề hôm nay phải giải quyết.” Soái Lãng xoay người đè Tang Nhã dưới cánh tay: “ Nói cho anh biết lý lịch của em, anh nghĩ cách... Vắn tắt là có tiền án không?”
Tang Nhã gật đầu.
Đúng là có thật, Soái Lãng không ngạc nhiên nhưng gặp khó rồi, lại hỏi: “Em phạm tội gì, bị giam bao lâu?”
“Anh hỏi lần nào?” Tang Nhã cũng khó xử.
“Hả? Không chỉ một lần à?” Soái Lãng giật mình, nhưng không nỡ trách: “Vậy em nói từ đầu đi.”
“Sớm nhất là tội gây thương tích, phải vào trại giáo dưỡng thiếu niên nửa năm ở quê Khai Phong.” Tang Nhã lè lưỡi.
“Hả, vị thành niên đã phạm tội.”
“Về sau đi làm công ở một khách sạn Thượng Hải, lấy ví của khách... Lúc đó trình độ còn kém, chưa đi bao xa đã bị cảnh sát bắt, phán một năm, bị giám tám tháng.”
“Oa, là người từng trải rồi, có phải vào trong học được không ít?”
“Ừ, học được nhiều lắm, trong đó từ trộm vặt tới bán ma túy, giết người đều có, vốn chẳng biết mấy trò phạm tội, nhưng khi ra thì cái gì cũng biết.”
“Nhà tù đúng là trường học tốt, còn không?”
“Hết rồi, em đâu ngốc tới mức bị cảnh sát bắt suốt, từ lúc rời trại giam, em đã sống qua bảy tám thành phố, cảnh sát không đụng được tới một cọng lông.”
Vốn chẳng phải chuyện cười, nhưng Soái Lãng nghe Tang Nhã kể lại không nhịn được cười, chuyện gì cũng thăng cấp từng chút một, tội phạm cũng thế.
Tang Nhã đắc ý háy mắt: “ Nhìn nhầm rồi phải không, chị đây là phần tử vào tù ra tội đúng nghĩa, nếu chẳng phải lần này Từ Lệ Nhã về Trung Châu, em căn bản không dám về, mấy năm qua phạm tội ở Trung Châu nhiều, lừa tiền hàng của một công ty phục trang, lừa vài tên ngốc muốn bao nuôi em làm vợ bé, lần này càng không cần nói, lần bị anh bắt gặp là ngoài dự liệu, thông thường ba người bọn tôi phối hợp, chỉ vài phút là xong.”