← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 150 Liễu ám hoa minh, một đêm khuynh tình. (3)

Công bằng mà nói Soái Lãng thấy mấy cái thủ đoạn kiếm tiền của Tang Nhã rất vụng về thô thiển, nhưng cô giống y, có bản năng sinh tồn mạnh, khéo léo vượt qua được nguy hiểm. Có điều đó là trước kia cô chơi nhỏ thôi, vụ chơi lớn đầu tiên là lừa Lương Căn Bang liền có vấn đề ngay lập tức: “ Bằng vào ba mánh khóe đó của em chưa đủ để anh coi vào mắt... À phải hai đồng bọn của em là ai?”

Nhắc tới chuyện này Tang Nhã khẽ thở dài: “ Một là Đại Muội, vốn là người buôn ngoại tệ, một là Tiểu Ninh, chính là người đóng cảnh sát mà anh từng gặp, là bạn trai của cô ấy. Về sau Tiểu Ninh bị Lương Căn Bang bắt được, chặt mất bốn ngón tay không dám báo án, tiền tích góp được mấy năm cũng bị lấy mất, giờ em cũng không biết ở đâu.”

Soái Lãng có thể cảm giác được Tang Nhã run lên, sợ hãi là khó tránh hỏi, di chuyển đề tài: “Vậy họ có biết chính xác xuất thân của em không?”

“Không biết, em đâu ngốc thế, tới mỗi một nơi đều em đổi một thân phận, hai đồng bọn này em tình cờ quen ở Trung Châu, hợp tác vài lần thấy họ hợp ý nên tạo thành nhóm. Lần này về em gặp Đại Muội một lần, là người gặp anh trong thang máy đấy, sau khi bị Lương Căn Bang phát hiện, trước khi tới tìm anh, em cho cô ấy một khoản tiền, bảo cô ấy đi rồi.”

“Bảo sao cảnh Sát gọi em là Nữ Tiêu, đúng là tới vô hình đi vô bóng, che giấu tốt, vậy em tích góp được bao tiền?”

“Chẳng được là bao, tiêu pha bậy bạ, thêm cả vào số tiền lừa được lần này mới có 100 vạn, em tính phải kiếm được 1000 vạn mới dừng tay, bây giờ cách mục tiêu còn quá xa.” Tang Nhã thành thật nói.

Oa, đúng là dám mơ ước thật đấy, đôi lúc cảm giác Tang Nhã đúng là một cô bé ngây thơ, muốn lừa được 1000 vạn chắc phải phấn đấu tới già luôn. Soái Lãng phì cười, cười tới phải đổi tư thế, cười tới nằm ngửa mặt trên giường, vẫn không nhịn được cười.

“Cười, cười, có cái gì mà cười...” Tang Nhã không biết Soái Lãng cười gì, nhưng chắc chắn là chẳng có gì hay ho rồi, như con báo cái trở mình ngồi dậy, bóp cổ y.

Soái Lãng bị Tang Nhã bóp cổ lắc mấy lần phải nắm lấy hai tay cô, nghiêm túc hơn: “ Không cười nữa, nói chuyện tử tế, nếu anh muốn em sau này không dính dáng tới chuyện lừa đảo nữa, em làm được không? Cảnh sát chưa bắt được em không có nghĩa họ sẽ mãi mãi không bắt được em, em mà tạo thành nguy hại như Lương Căn Bang chẳng hạn, họ sẽ dốc toàn lực bắt em về. Sớm muộn em cũng không thoát được đâu, dù bây giờ em bị chú ý rồi song vẫn còn chút cơ may... Hỏi em đấy, có làm được không?”

Tang Nhã hờn dỗi: “Không lừa đảo thì em làm cái gì? Em có biết làm cái gì đâu.”

Soái Lãng nghe mà đau dạ dày: “Cái gì chẳng làm được, thích làm gì làm cái nấy thôi, quan trọng là đừng phạm pháp, nếu em không làm được thì không cần phải nói nữa... Nhã, nếu em không bỏ được chuyện trước kia, thì sao nói tới sau này nữa?”

Tang Nhã vốn hưng phấn liền trở nên ảm đạm, cũng học Soái Lãng nằm ngửa ra giường, mãi lâu sau mới nói: “Thực ra ai mà muốn làm kẻ lừa đảo chứ, hết cách mới làm, học chẳng được bao nhiêu, giáo dưỡng còn kém hơn, tài năng còn kém giáo dưỡng, ngoài tới nhà hàng rửa bát thì chỉ có thể ra đường quét rác. Không thì kiếm nam nhân nuôi, nhưng nam nhân cũng đâu có mấy kẻ từ tế, chỉ muốn lên giường với em chứ không muốn mang về nhà. Hừ, chị đây thà ở vậy cả đời chứ không thèm làm công cụ tiết dục cho bọn chúng...”

Soái Lãng xấu mặt, y cũng trong số đó.

Tang Nhã xoay người mặt đối mặt với Soái Lãng: “Anh là ngoại lệ, nếu em là nữ nhân bình thường, nhất định anh sẽ cưới em, đúng không?”

“Đương nhiên rồi, bây giờ anh dám nói câu này, mấy tháng trước thì không, khi đó anh còn chẳng thể nuôi được bản thân.”

“Vậy, anh nghĩ em có thể làm lại từ đầu không?”

“Đương nhiên là có.” Soái Lãng giơ một ngón tay: “Đầu tiên, anh sẽ mua cho em một thân phận giả.”

Tang Nhã xua tay khinh thường: “Cần gì, em nhiều thân phận giả lắm.”

“Cái này khác, không đơn giản là chỉ làm giả một cái CMT đâu, giờ nghề lừa đảo đã thăng cấp rồi, rất chuyên nghiệp, chia ra rất nhiều việc chuyên sâu, như có những người chuyên nuôi những cái thân phận giả... Chú ý, anh nói là nuôi nhé, anh nghe đồn có kẻ chuyên nghiệp tới mức nuôi thân phận giả này từ khi sinh ra tới khi đi học đều có ghi chép, có cả hộ tịch ở đồn công an, tất cả đều có, chỉ có điều người này không tồn tại...”

“Thân phận như thế, chỉ có thể đi nơi khác bắt đầu cuộc sống bình thường, chỉ cần không phạm tội, chỉ cần không ai muốn truy tận gốc thì không cách nào biết được. Đợi tám mười năm sau, khi hết hạn truy tố, em sẽ là người tự do...” Soái Lãng dừng lại đó: “Khoan, em giết người chưa vậy, cái này không có hạn đâu.”

“Chưa, em đâu ra gan giết người, nếu là có em giết Lương Căn Bang lâu rồi.” Tang Nhã gắt, thấy Soái Lãng đi quá xa rồi.

“Sau này không được liên hệ với bất kỳ đồng bọn nào nữa, có gặp mặt thì cũng vờ như không quen.”

“Em hiểu, nhưng mai danh ẩn tính rồi thì em làm gì?”

“Em ngốc à? Sao lúc nào cũng nghĩ tới chuyện phạm pháp thế, anh đã nói rồi, xã hội bây giờ lừa đảo là chuyện công khai, em lừa được người ta thì còn sợ không kiếm được việc? Bằng vào hoa dung nguyệt mạo quốc sắc thiên hương với băng tuyết thông minh này, lừa đảo hợp pháp, kiếm vài vạn khó gì.”

“Hì hì, thật à?”

“Đương nhiên là thật, ví dụ nhé, em mà đi bán bảo hiểm, thì có mà thành tích hạng nhất thành nhân viên ưu tú luôn … vả lại còn có anh nữa mà, tương lai kiếm tiền ra sao chỉ là chuyện nhỏ, đúng không?” Về chuyện kiếm tiền, bây giờ Soái Lãng rất tự tin, kể cả có trắng tay, y cũng làm lại chẳng tốn nhiều thời gian.

Hai người cùng bật cười, dần dần bầu không khí quay lại như trước, Soái Lãng dần dẫn vẽ ra cuộc sống sau này, Tang Nhã chìm đắm trong đó, đột nhiên cô nhớ ra: “Phải rồi, anh thì sao? Em mà biến mất, vậy phiền toái chẳng phải tới với anh à?”

“Anh hiện giờ đang cảm giác mình bị một nhóm lừa đảo đẩy tới đối diện với một nhóm khác, đoán chừng không có em, anh vẫn sẽ gặp rắc rối thôi. Chỉ là không ngờ khéo như thế, cả hai đầu đều dính tới Lương Căn Bang, thằng khốn đó dính vào chuyện lớn như vậy còn dám ở lại Trung Châu, đúng là không muốn sống nữa rồi.”

“Uy hiếp lớn nhất của em không phải cảnh sát mà là đám này, anh phải nhổ tận gốc bọn chúng thì chúng ta mới an toàn... Anh đang lấy làm lạ, có nhớ kẻ lừa đảo thần kỳ mà anh nói với em buổi sáng không? Anh không rõ vì sao ông ta lại dẫn họa tới người anh... Ê ê, Nhã, em làm gì thế?”

Soái Lãng đang nói thì cảm giác Tang Nhã có động tác, muốn ngồi dậy bị cô ấn xuống, nhìn không thấy cô đâu, chui vào chăn rồi, tiếp đó hít sâu một hơi, chưa gì đã thở dốc: “Nhã, anh đang suy nghĩa vấn đề nghiêm túc đấy, em đừng... A... Ảnh hưởng tới tư duy... A.... Đừng dùng răng, anh biết lỗi rồi không nói n …”

Tiểu đệ bị kích thích một cách dữ dội, kích thích tới há miệng lồi mắt, giọng bị nghẹn lại trong cổ họng, cảm giác trơn, ấm, ướt, còn liên tục thay đổi truyền khắp toàn thân. Soái Lãng hít sâu một hơi, suýt nữa buông vũ khí đầu hàng, đúng là mỹ nữ giang hồ lợi hại, nuốt được sâu như thế... Vậy là tư duy dừng lại, chỉ còn kích thích vô tận...