← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 151 Lối nhỏ quanh co, tưởng thưa mà kín. (1)

8 giờ kém 15, Soái Lãng đang định gọi điện thoại thì thấy một cỗ xe trang bị khí tài đi vào trong lối đi của bãi hàng, đưa tay lên vẫy, sau đó nhìn thấy Đại Ngưu cũng đang há mồm cười với mình.

Két ... xịch, xe dừng lại, Đại Ngưu nhảy xuống, từ lúc kinh doanh đồ uống kiếm chặt túi, hắn cực kỳ sùng bái Soái Lãng, chuyện hôm nay là minh chứng, bình thường cha mẹ hắn bảy giờ hơn chẳng thể gọi hắn dậy kìa. Phải biết Đại Ngưu là đại thiếu gia trong nhà đấy, cả họ có thằng con trai này thôi, quý hơn vàng chứ không đùa đâu.

Đại Ngưu chạy tới thuận tay ném cho Soái Lãng cái chìa khóa, sau đó thất kinh: “Sao thế, ai đánh mày, không muốn sống nữa à?”

Vết thương trên trán Soái Lãng trong mắt Đại Ngưu rất giống bị ai đó cầm gạch nện cho.

Soái Lãng không có thời gian tán phét, cũng không thể nói nguồn gốc, lảng đi: “Đồ đâu?”

“Ở trên xe.”

“Được rồi, tao đi đây, mai trả xe cho mày.”

“Không sao, xe của ban hậu cần ấy mà, mày thích lái thì cứ lái, xăng dầu lấy hóa đơn đưa tao thanh toán ... Ê, đi à, buổi trưa uống vài chén, lâu rồi không tụ tập.”

“Uống cái buổi, Trình Quải uống tới vào mẹ tù rồi kia kìa.”

Soái Lãng thò đầu ra mắng, cái vụ đó tới giờ vẫn thấy mình ngu, trước xem TV hay lên mạng cũng thấy mấy thằng tội phạm truy nã bị bắt như vậy còn chửi chúng ngu, ai ngờ tới lượt mình cũng thế.

Không tránh được, cuộc sống mấy thứ hàng nát như mình quanh quẩn chỉ chừng đó thôi, sớm muộn cũng gặp chuyện tương tự mà, thế nên Soái Lãng mới nói cả y và Tang Nhã đều phải đổi cách sống, chính lối sống cũ kéo y vào đống rắc rối như bây giờ.

Xe đi vài phút tới dưới lầu tiểu khu kiểu cũ, Soái Lãng xách một đống đồ lên lầu, mở cửa ra sáng mắt. Tang Nhã ngồi trước gương chải đầu, dáng vẻ nhu mì đoan trang, thấy y liền quay đầu cười, làm Soái Lãng cảm giác xuân tình tối qua còn chưa tan, gò má trắng mịn như cánh hoa được tưới nước, tươi tắn khóe khoắn, phong vận mê người ... Chết người nhất là cô chỉ mặc đồ lót thôi, dáng vẻ tự nhiên, chẳng có gì không thoải mái.

“Thèm à? Làm như là cả đời chưa thấy nữ nhân ấy.” Tang Nhã đắc ý, có điều sau đó lại mắng: “Quá nóng vội, biểu hiện không tốt chút nào, may mà có cái sức trâu bù lại.”

“Mặc vào ... Giờ anh hiểu hồng nhan họa thủy là thế nào, ai cưới em thì con mẹ nó anh hùng chết trẻ.” Soái Lãng nuốt nước bọt ném bọc quần áo cho cô.

Tang Nhã bắt lấy đứng dậy, chu môi hôn gió trêu Soái Lãng mới cười khanh khách thay y phục.

Y phục mặc vào rồi, rất vừa vặn, Tang Nhã đứng trước gương xoay trước xoay sau, đồng phục lam sẫm, quần dài, lại còn có mũ, hình tượng thay đổi hẳn, nhất là cuốn tóc cho vào mũ, bớt đi vẻ quyến rũ điên đảo chúng sinh, được đồng phục tôn lên trang trọng, điềm tĩnh. Chưa từng mặc đồng phục, Tang Nhã như cô bé diện váy mới, hào hứng hỏi: “Soái Lãng, đây là đồng phục gì thế?”

“Đồng phục công vụ viên đường sắt.”

“Mặc làm gì?”

“Thế mà cũng không hiểu, đồng phục chính là tấm lá chắn đầu tiên, cha anh nói, quan niệm giai cấp chưa bao giờ tiêu vong trong ý thức người Trung Quốc, chỉ cần mặc bộ đồng phục nhân viên nhà nước trang trọng lên người, ánh mắt người ta nhìn chị sẽ khác. Ít nhất sẽ tôn trọng thêm ba phần, bớt đề phòng đi ba phần.”

“Lạ lắm ấy, chị đây có gì chưa từng đóng giả qua, còn cần anh dạy à?” Tang Nhã vừa mắng xong thì Soái Lãng từ trong nhà vệ sinh đi ra, cô oa một tiếng thật to.

Soái Lãng hất hàm: “Đẹp trai không?”

Rất đẹp trai, Tang Nhã cắn môi kinh ngạc gật đầu, thậm chí có vài phần ... sợ hãi không dám tới. Vì Soái Lãng mặc cảnh phục mới tinh, vai, ngực có huy chương sáng dập dờn, y nhìn sắc mặt của Tang Nhã, giáo dục: “ Chú ý, muốn lừa người khác thì phải lừa bản thân trước, em vừa nhìn thấy anh mặc cảnh phục đã theo bản năng né tránh, những tay cảnh sát có kinh nghiệm sẽ nhận ra ngay. Ví như cha anh bắt bọn lừa đảo ở trên tàu ấy, thực ra ông không cần tốn công, mặc cảnh phục lên, làm mặt lạnh đi qua, thế là tóm được cả đống, ai chột dạ né tránh cứ tóm lấy tra hỏi, tám phần không sai được.”

“Đôi khi tóm được cả phạm nhân bỏ trốn, chỉ bằng đôi mắt đó thôi ông ấy nổi tiếng toàn thành phố. Em may đấy, cỡ em gặp phải ông ấy thì bị bắt tám đời rồi.”

Tang Nhã thành bản năng rồi, thất thời khó sửa, hỏi: “Anh mới sáng sớm đã ra ngoài là đi tìm cảnh phục à?”

“Ừ, anh về nhà một chuyến, lấy của cha anh mặc, đồ xịn đấy không sợ tra. Chuẩn bị xong chưa, đi nào ... Em phải tự nhiên một chút chứ, nếu không em ở nhà đợi đi, anh không dám dẫn em theo đâu.” Soái Lãng lắc đầu không hài lòng với biểu hiện của Tang Nhã.

Tang Nhã tức thì hứ một tiếng, khoác tay Soái Lãng không buông, hai người rời phòng.

Soái Lãng kéo tay Tang Nhã ra, vừa đi cô vừa nói: “Bây giờ em mặc đồng phục nhân viên công vụ đường sắt, nhìn thoáng qua hơi giống cảnh sát, ấn tượng đầu tiên khiến nhiều người bỏ qua ... Có điều em không được dính vào cảnh sát như thế, trông phải giống đồng nghiệp, hiểu không? Giữ khoảng cách an toàn 50 cm ... Còn nữa, em nhìn người ta đừng đánh mắt như gái săn mồi ... Á, á, đừng nhéo đau ...”

Hai người cười đùa xuống lầu, tuy thế Tang Nhã rất chú ý nghe, tuy cô đóng giả nhiều thân phận rồi, nhưng dù sao chưa từng thực sự tiếp xúc với loại cuộc sống đó nên không hiểu. Còn Soái Lãng ở mặt này khá hơn nhiều, ít nhất thấy y ngồi thẳng lưng, mắt nhìn về phía trước, cảm giác giống hệt cảnh sát mà cô từng gặp.

8 giờ 15, ăn sáng ở Tụ Tiên Lâu, cả bữa ăn nghe Soái Lãng lải nhải, có điều Tang Nhã học cũng nhanh, rời quán ăn tự nhiên hơn nhiều.

9 giờ, TTTM Hoa Nghệ, Soái Lãng và Tang Nhã hiên ngang đi vào, vốn trước kia ở chỗ đông người thế này, Tang Nhã không dùng mặt thật xuất hiện ở nơi có đủ thứ camera chĩa vào như thế, lần này cô bị Soái Lãng dỗ dành lẫn lừa gạt, theo y đi dạo một vòng. Thi thoảng nhìn qua cửa kính thấy hình ảnh khác hẳn của bản thân, dần dần cũng thả lỏng.