Q2 - Chương: 152 Lối nhỏ quanh co, tưởng thưa mà kín. (2)
Hai người họ không làm gì cả, chỉ dẫn cô đi một vòng vậy thôi, Soái Lãng lái xe khí tài của ban hậu cần đi quanh phố, đôi khi còn cố ý đi sát với xe CSGT, thậm chí còn thò đầu ra ngoài cửa sổ gật đầu, làm Tang Nhã toát mồ hôi lạnh nhéo hông y giục đi nhanh.
Soái Lãng làm thế là để sửa cái tật coi mình là nghi phạm của Tang Nhã, gặp cảnh sát phải coi như không. Lần thứ hai Soái Lãng đỗ xe gần chốt giao thông, Tang Nhã ngồi im thin thít, người còn cứng lắm. Lần thứ ba gặp một cái xe tuần tra Tang Nhã đã dám nhìn thẳng rồi...
Sau đó dần không sao nữa, thậm chí chỉ một cảnh sát lái mô tô, Tang Nhã còn bình phẩm: “Chồng ơi, sao em thấy các anh cảnh sát ai cũng đẹp trai hơn anh thế?”
“Vớ vẩn, chúng ta là hàng nhái họ là hàng xịn, so thế quái nào được? Đi thôi, không xem nữa, nếu không em đi quyến rũ cảnh sát cho anh đội nón xanh mất.” Soái Lãng quay đầu xe, tự tôn bị tổn thương rồi.
Tiếp theo tới tòa nhà Bưu Điện, Tang Nhã chỉ hôm qua thấy Lương Căn Bang ở đâu, Soái Lãng quét mắt nhìn, bãi đỗ xe có mấy camera, chắc là ghi hình toàn bộ, an bài Tang Nhã ngồi yên tại chỗ, còn mình nách kẹp cặp công văn, nghênh ngang xuống xe.
Tang Nhã nhìn thế nào cũng giống cảnh sát đi làm công vụ, cô hiểu ra vì sao đồng bọn của mình bị phát hiện, vì hắn đóng giả được cái bề ngoài, Soái Lãng đóng giả được cái thần thái, cao thấp không nói cũng biết.
Đi vào đại sảnh, Soái Lãng đưa huy hiệu ra với tiếp tân, giọng điệu chính thức: “Ban công an đường sắt, tôi muốn xem camera giám sát lúc 6 giờ 40 phút sáng hôm qua ở bãi đỗ xe.”
Tổng đài gọi điện cho bảo an, lát sau đội trưởng bảo an tới, Soái Lãng bắt tay hàn huyên vài câu: “Đội trưởng Cao, theo tình huống chúng tôi nắm bắt được, có nghi phạm của vụ cướp khả năng vào trong nhà khách của các anh, vì không muốn ảnh hưởng chuyện kinh doanh của nhà khách, nên chỉ có tôi xuống đây, tìm hiểu một chút hình ảnh giám sát.”
Đội trưởng bảo an khách khí dẫn cảnh sát nhái vào thang máy.
.......................................
Buồn chán giảu môi tựa cằm vào cửa sổ xe đợi nửa tiếng trời, sau đó Tang Nhã bỗng ngồi thẳng mình, nhìn Soái Lãng cùng hai bảo an đi ra, vốn hơi giật mình một chút tới khi thấy người ta cung kính khách khí còn hơn cảnh sát thật mới thở phào.
Đợi Soái Lãng lên xe rồi, Tang Nhã không hiểu, mắt tròn xoe nhìn Soái Lãng: “Anh không sợ người ta tra giấy tờ à?”
“Con người đều có quán tính tâm lý, nếu anh vào đó muốn lừa tiền, muốn gây khó dễ, bọn họ sẽ đòi lệnh đòi xem giấy tờ. Nhưng cảnh sát thực hành công vụ lại khách khí vài câu hiểu tình hiểu lý thôi, họ sẽ rất nhiệt tình phối hợp, ai muốn kiếm chuyện với cảnh sát làm gì. Vì thế đề xướng cảnh sát văn minh chấp pháp là có lý do sâu xa đấy, đáng tiếc phần đông cảnh sát không làm nổi, họ cũng có quán tính tâm lý mà.” Soái Lãng giải thích, mang về còn có hai cái đĩa cứng.
Hai người kiếm một chỗ xem hình ảnh, Tang Nhã chỉ cho Soái Lãng xem đâu là Lương Căn Bang, đâu là Từ Phượng Phi, đúng là người mua số 88, nhưng Lương Căn Bang thì lần đầu thấy, y nhìn rất lâu. Độ nét của camera giám sát rất cao, mặc dù là ghi hình từ xa, phóng to lên vẫn thấy đường nét ngũ quan.
“Soái Lãng, anh tìm họ làm gì?” Tang Nhã hỏi, vì không chỉ nhận diện mấy người đó, Soái Lãng còn tới hiệu ảnh in ảnh ra.
Soái Lãng nói: “ Thì anh cũng phải biết mặt chúng chứ, không thể để người ta đứng trước mặt còn chẳng biết là ai, thế thì mất điểm lắm. Với lại anh không tìm chúng thì chúng cũng tìm anh thôi, phải chuẩn bị chứ?”
“Vậy anh chuẩn bị thế nào?”
“Bọn họ cả một đôi đầy tiền án thì làm sao? Tống vào tù chứ sao, thế em mới an toàn... Vì cái tội hắn cho anh vào bao tải đánh một trận, anh đâm hắn một phát cũng chẳng áy náy.”
“Anh không đưa được hắn vào thì sao?”
“Vậy thì anh vào chứ sao, hắn đừng mong làm gì được anh.”
“Hả? Anh tự thú à?”
“Tự thú cái gì? Đợi đưa em đi một cái anh sẽ đi tố cáo, đưa một đống tin tức tới cục công an, đào ba họ nhà hắn lên cũng được, so với mấy đám nghi phạm này, tội của em không đáng kể... Em thành cá lọt lưới, à mỹ nhân ngư lọt lưới.”
“Ừ, thông minh, vậy còn thân phận thì sao?”
“Giờ đi lấy, mà này, em ngồi im đó, đừng nói câu nào đấy.”
Tang Nhã hình dung đại khái được ý đồ của Soái Lãng rồi, cân nhắc không thấy có nguy hiểm gì nên yên tâm. Chẳng bao lâu xe tới bệnh viện ung bướu, khi xe dừng lại Soái Lãng liên tục gọi điện.
Vài phút sau thấy một nam nhân mặc áo khoác dài nhìn quanh, thấy xe đi tới, Tang Nhã cảm giác người này như lưu manh đường phố, Soái Lãng vừa hạ cửa kính xuống, người đó quay đầu bỏ đi ngay. Soái Lãng ở phía sau gọi: “Lão Khang, không nhận ra à?”
Ì, người kia quay lại, nhìn kỹ vỡ lẽ, chui thẳng lên xe, khi Soái Lãng nổ máy, hắn còn trách: “Này, huynh đệ, dọa chết tôi đấy à, anh mặc cái áo này làm gì?”
“Lão Khang, anh mà cũng sợ cảnh sát à?” Soái Lãng cười trêu chọc.
“Không phải sợ, mà không muốn dây vào rắc rối thôi, mấy năm qua làm ăn khó lắm, cảnh sát rình suốt, nếu bị bắt là phạt chết thôi, tôi không chịu nổi cái đồng phục này... Này huynh đệ, ăn mặc thế làm gì?” Anh Khang xem ra tâm lý cũng không khác Tang Nhã là bao, nhìn thấy cái đồng phục này là rờn rợn.
“Tán gái chứ sao, mặc trông đẹp trai, anh không thích nhưng các cô gái đều thích, nói không chừng được chơi miễn phí.” Soái Lãng đùa một câu xóa bỏ hiềm nghi.
Anh Khang cười ha hả chỉ là liếc Tang Nhã một cái liền im, mặt đó có sát khí, không nên đùa giỡn với mạng sống thì hơn.
Xe dừng lại ở chỗ vắng, Soái Lãng hỏi: “Đồ đâu?”
“Người trông thế nào, tôi phải thấy trước để tôi kiếm cho cái không khác nhiều.” Anh Khang rất có tố chất chuyên nghiệp.
“Giống đồng nghiệp của tôi, không đẹp bằng cô ấy, anh kiếm cái giống bảy tám phần là đủ.” Soái Lãng chỉ Tang Nhã đáp qua loa.
Tang Nhã hơi nghiêng người nhìn tên kia lấy từ trong áo khoác ra cái túi giấy, Soái Lãng dứt khoát điều chỉnh khuôn mặt Tang Nhã cười nói: “Lão Khang, hôm nay anh được ưu đãi rồi nhé, cho anh nhìn mỹ nữ miễn phí... Em gái này của tôi đẹp không?”
“Đẹp, rất xinh đẹp.” Anh Khang nói thật lòng.
Soái Lãng nửa đùa nửa thật nói: “Vậy anh nhất định không quên được rồi.”
“Ha ha ha, huynh đệ, yên tâm đi, anh cứ coi tôi như đống thịt trong nhà xác, không biết nói là được.”
Tang Nhã lườm một cái đánh bạt tay Soái Lãng, nhéo một cái, kỳ thực cô hiểu hai bên đang ám thị với nhau, Soái Lãng cảnh cáo hắn, còn tên kia đảm bảo không để ai biết.