← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 153 Lối nhỏ quanh co, tưởng thưa mà kín. (3)

Anh Khang lục lọi đống chứng minh thư đưa Soái Lãng, tên Trương Thiến Thiến, gương mặt không khác nhiều, đúng là không đẹp bằng Tang Nhã, tuổi 28, vừa vặn... Đưa cho Tang Nhã một cái, cô cau mày. Anh Khang giải thích: “ Chỉ thế thôi hai vị, giống nhất chỉ có vậy, nhưng mà không sao đâu, ai chẳng biết máy ảnh ở đồn công an chụp sai lệch nghiêm trọng, chứng minh thư của tôi trông còn chẳng giống tôi.”

Tang Nhã miễn cưỡng gật đầu, Soái Lãng hỏi: “Cái khác đâu?”

“Đây.” Anh Khang sắp xếp một bộ hồ sơ đưa tới.

Ngay cả người ngoài nghề như Tang Nhã cũng sáng mắt, hộ khẩu, thẻ học sinh, không ngờ có học bạ của trường cấp huyện ở Trung Châu, lật xem còn có thẻ ngân hàng, kỳ diệu nhất là thẻ ngân hàng này có giao dịch qua lại, gửi tiền rút tiền, mọi thứ đầy đủ cả, bên cạnh có tờ sao kê đầy đủ.

Soái Lãng lần này không cần hỏi cũng biết Tang Nhã thích lắm rồi: “Bao tiền?”

“Ba vạn rưỡi.”

“Đùa à Lão Khang, định nhè người quen mà chém sao?”

“Huynh đệ, chính anh muốn loại cao cấp nhất mà, cái này đâu như CMT giả, có thể gọi nó là đồ thật đấy, bằng vào nó, anh lên máy bay, thuê khách sạn, thậm chí đi làm hộ chiếu ra nước ngoài cũng được. CMT chống giả bốn lớp do chính đồn công an làm ra, học bạ do chính nhà trường làm ra...” Anh Khang ra sức thuyết phục: “Chỉ cần đừng dính tới cảnh sát khiến họ tới tận địa phương đào bới thì thoải mái, tra thông tin trên mạng thôi thì có đầy đủ hết.”

“Có thật không đấy.” Tang Nhã lên tiếng hỏi: “Vả lại đúng là quá đắt.”

“Được rồi, để tôi nói nhé.” Anh Khang thở dài tiết lộ: “Người này tồn tại thật, nên toàn bộ giấy tờ là thật đấy, nó đắt là có lý do.”

Theo như hắn giải thích thì Trung Châu nhân khẩu đông, mỗi năm điểm chuẩn cao khảo nhiều hơn tỉnh khác, vì thế quần chúng nhân dân động não, đưa con cái ra ngoại tỉnh thi, người vốn không đỗ được lại có thể đỗ... Đưa đi một cái thì phải giải quyết vấn đề hộ khẩu, thông thường là tới xã trấn đương địa đăng ký một cái hộ khẩu nông thôn, tham gia thi, vậy là thành người hai hộ tịch, có thân phận mới còn hộ tịch cũ chưa hủy, sẽ là cơ hội cho tay buôn hộ khẩu ra tay, bỏ không ít tiền mua hộ khẩu này về đầu cơ.

“Chặc, phải phí công lắm nhỉ, nghe nói tích trữ lương thực, té ra tích trữ hộ khẩu cũng phát tài được... Thôi đi Lão Khang, anh mua của người ta mấy nghìn là cùng chứ gì, hộ khẩu vứt đi không đáng tiền... Thôi, giảm giá đi, vạn rưởi nhé.” Soái Lãng mặc cả ngay.

“Anh nói gì thế, anh nghĩ dễ thế à, thời buổi này ai ngốc, hộ khẩu vứt đi không đáng tiền thật, nhưng người ta cũng biết có người tới mua chắc chắn dùng vào việc không hay, thiên hạ làm gì có ai ngốc... Tôi phải làm quen, lấy lòng, thuyết phục... Rồi cầm trong tay tiếp tục nuôi cái hộ khẩu này, tiếp tục mỗi năm phải đóng phí như thật, bỏ phiếu cũng phải tham gia, tốn kém lắm chứ... Chưa kể cứ nuôi mà không biết bao giờ mới có người mua, thứ này có rao bán được đâu, ôm mười bộ may ra bán được một bộ, đầu tư lớn lắm.” Anh Khang chạm tự ái nghề nghiệp than vãn.

Tang Nhã vốn không bận tâm, cô muốn giải quyết nhanh thôi, với lại cũng hài lòng với lý lịch mới này của mình lắm rồi, định bỏ tiền trả, nhưng Soái lãng ngầm ngăn lại, tựa hồ còn có lời muốn nói, cô dừng tay.

Mặc cả một hồi, giá lên tới 2 vạn là Soái Lãng nhất định không trả thêm, anh Khang nhất định không giảm dưới 2 vạn 8, tặc lưỡi: “Huynh đệ, anh đừng mặc cả nữa, nếu không mặc cả, tôi cho anh biết một tin, không, hai tin luôn, đảm bảo đáng tiền.”

“Thật không? Anh nói thử xem.” Soái Lãng mừng lắm, ý đồ của mình còn chưa nói, người ta đã chủ động.

“Thứ nhất, người chết Ngô Thanh Trì mà anh tra, ba ngày sau khi anh đi cảnh sát tới tra, còn đem giấy tờ của ông ta đi, người của bên hình cảnh hẳn hoi nhé.” Anh Khang đưa một ngón tay lên.

Soái Lãng mắt không chớp, xong nụ cười đã biến mất: “Chuyện thứ hai?”

“Có hữu dụng không đã?” Anh Khang là tay lọc lõi, không để Soái Lãng ậm ừ cho qua.

“Có.”

“Tốt, chuyển thứ hai, vẫn là tra cái chết của Ngô Thanh Trì, có điều họ không tới tìm tôi mà tới tìm quản lý nhà xác, chính là tên anh gặp lần trước, nhét 500 đồng, bị hắn lừa rời đi.”

“Vì sao lừa người ta?” Soái Lãng ngạc nhiên.

“Hắn nhìn là biết đám người đó lai lịch không đàng hoàng... Tôi không dám hứng thú với cái này đâu, tôi không nói gì cả, nếu không phải hôm nay anh tới, tôi còn không nhớ ra.” Anh Khang làm động tác khóa miệng, kết thúc cuộc nói chuyện.

Thú vị rồi đây Soái Lãng thậm chí hối hận vì mình không đủ chú ý tới chuyện này: “ Anh Khang, tiền là chuyện nhỏ, anh biết tôi xưa nay không hẹp hòi, đúng không?”

“Đúng, đúng.”

“Vậy tôi có chuyện riêng muốn hỏi, người làm giấy tờ thân phận như anh ở Trung Châu có bao người? Kênh của họ đâu ra?”

“....”

“Nói đi chứ, tôi trả đúng ba vạn rưỡi, không giảm đồng nào.”

“Được.” Anh Khang vui ngay, có tiền cái gì chẳng dễ: “Không nhiều, nhất là người bán thân phận hợp pháp như tôi, chỉ cần cậu đừng giết người phóng hỏa để cảnh sát đào tận gốc ra thì khắc định là không sao... Ở Trung Châu người tích trữ hồ sơ như tôi có mười mấy người, chúng tôi đều cùng một đường, bệnh viện có vài người, rồi người môi giới... Còn lại không cùng đường.”

“Còn lại là người thế nào?” Soái Lãng hỏi cặn kẽ.

“Như bọn làm giả giấy tờ chuyên nghiệp, không một vạn cũng có tám nghìn... Rồi ở chợ lao động, có người chuyên lừa dân lao động, lừa cả người lẫn giấy tờ... rồi bọn chơi công nghệ cao, mua hoặc đánh cắp lượng lớn thông tin từ ngân hàng, TTCK... Hay là ở thị trường nhân tài...” Anh Khang biết là nói, nói là nói hết.

“Thôi, thôi, biết thế là đủ, đúng là mỗi nghề đều có đạo riêng, ba vạn rưỡi này anh ăn chắc rồi đấy.” Soái Lãng rút bốn cọc tiền ném tới: “Hay thế này đi, tôi cũng lười đếm tiền lẻ, của anh cả đấy, làm cho tôi chút việc nữa nhé?”

“Cứ nói, cứ nói.” Anh Khang mắt xanh lét, thêm những 5000 cơ mà, đủ phè phỡn cả tháng.

“Tôi nhớ ra một tên nợ tiền tôi, nói không chừng thông qua các anh kiếm thân phận thật trốn đi rồi, giúp tôi tìm hắn nhé.” Soái Lãng giờ mới nói ra mục đích.

Anh Khang nghe vậy dứt khoát từ chối: “Huynh đệ, nghề nào có đạo đức của nghề đấy, tôi làm hỏng chuyện của người khác, sau này làm ăn thế nào?”