← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 154 Lối nhỏ quanh co, tưởng thưa mà kín. (4)

“Anh hiểu lầm rồi, không bảo anh chị hại người ta... Có người thế này, tên Vương Lệ, người ở thôn Cổ Thủy xã Tiểu Hàn huyện Quang Sơn, chắc chắn là thân phận giả... Điều tôi muốn tra là người mua thân phận này không chỉ mua một, mà mua rất nhiều, mua thân phận cả nam lẫn nữ, tuổi chừng 40... Khách hàng như thế, không cần biết là ai bán, tôi nghĩ chắc là không quên được.” Soái Lãng vỗ tiền vào tay hắn: “Của anh hết đấy, một tin tức không đau không ngứa thôi mà, anh mà moi ra được, tôi trả thêm cho anh một vạn... Tôi không cần biết ai bán, tôi chỉ cần biết những thân phận đã bán đi thôi, thế nào không vi phạm đạo đức nghề nghiệp chứ.”

Anh Khang cầm tiền mà run, một năm bán được mấy thân phận kiểu này? Một hoặc hai thôi, vì thế mà giá mới cao như vậy, giờ thêm vạn rưỡi, gấp rưỡi tiền bán một cái thân phận rồi, hắn đấu tranh dữ dội.

Soái Làng giục: “ Anh Khang, tôi tin nhân phẩm của anh, nhưng anh nghĩ xem, chẳng lẽ tôi bỏ bằng đấy tiền không mua được từ người khác à? Anh không làm thì anh thiệt, tôi vẫn có thứ tôi muốn thôi.”

“Nếu không tìm ra thì sao?”

“Không sao, coi đây như tiền xăng xe cho anh.”

“Được, đợi tin của tôi.”

Anh Khang cũng rất dứt khoát, kẹp tài liệu của mình, nhảy xuống đi ngay.

Tang Nhã từ nãy giờ không nói gì, mày hơi nhíu lại có vẻ trầm tư.

Soái Lãng đoán được phần nào tâm tình của cô: “Em thấy áy náy à?”

“Chị Từ đối xử với em rất tốt.” Tang Nhã không phủ nhận.

“Thôi đi, như em nói thì chuyện huy động vốn kia nhất định là vụ lừa đảo, tới lúc tiền đủ nhiều, người ta cuỗm tiền bỏ chạy để em lại chịu tội là cái chắc. Từ Lệ Nhã là tuyến trên của Lương Căn Bang, cô ta mà biết em từng ăn bẩn tiền của bọn chúng, em nghĩ cô ta sẽ nhớ tình xưa nghĩa cũ à.?” Soái Lãng khuyên.

“Tùy anh vậy.” Tang Nhã thở dài: “ Cứ vậy mà đi sao? Nhỡ Lão Khang cũng tiết lộ thì thế nào? Anh tin hắn à?”

“Làm sao tin hắn được, em cứ tạm sắp xếp cuộc sống đã, về sau anh tìm cho em một thân phận khác... Đi thôi, phải đi mấy tiếng nữa, anh phải về trước trời tối.”

Xe rời Trung Châu, dọc đường rất yên bình, chỉ có khi rời trạm thu phí Nam Quan có vài xe cảnh sát đỗ ở đó, tra xét người qua lại, có điều thấy hai người mặc đồng phục cảnh sát đường sắt, lại lái xe khí tài của đường sắt thì không kiểm tra, đưa tay chào cho qua. Lên tới đường cao tốc, Tang Nhã mới dần yên tâm, giờ hiểu ra Soái Lãng tính toán chu toàn thế nào.

Lưới trời kỳ thực cũng chẳng kín như vậy, luôn có một hai con cá lọt lưới, xe phóng như bay rời tỉnh, càng đi càng xa.

……… ………….

“Tôi là người của trung đội điều tra hình sự, giúp chúng tôi tra đăng ký thuê phòng vào lúc 9 giờ ngày 20.... Chính là người này, 9 giờ 35 hắn lái xe vào bãi đỗ xe...”

Ở khách sạn Di Tân, có hai nam tử áo đen đứng ở quầy lễ tân, đưa giấy chứng minh cảnh sát thật ra, cô nhân viên không dám chậm trễ, gõ phím rất nhanh, chẳng bao lâu điều ghi chép ra.

Hai cảnh sát xem số CMT, gọi điện về tổ chuyên án, cám ơn một tiếng rồi đi.

Cùng lúc đó Hình Ái Quốc và Đồng Huy đang đợi ở phòng kỹ thuật, bức ảnh màu được in ra, Lão Hình cầm lấy xem, hàng thật, CMT này không phải giả, chỉ có điều xem thân phận thì ngạc nhiên: “Người Hứa Xương à, không đúng.”

“Gửi một thông báo hiệp trợ điều tra tới cục công an Hứa Xương đi, tra hộ tịch...” Phó chính ủy Đồng an bài một câu quay sang: “Lão Hình không đúng à?”

Hình Ái Quốc lắc đầu: “Tuyệt đối không phải, nam văn bắc võ trung ngốc, anh xem hắn bộ dạng hùng tráng, nói giọng đông bắc, bảo hắn nói vài câu Hứa Xương xem.”

Chính ủy Đồng đi tới hỏi Hành Song Thành: “Tổ trưởng Hành, có nhầm không, tướng mạo không giống lắm.”

“Khớp từ đăng ký tới CMT.” Hành Song thành cười nói: “Trừ khi CMT sai, để tôi tra... Hả? Cmt này thật, có cả lý lịch.”

Trên hộ tịch ghi tên Trương Hòa Thuận, khớp với CMT, do đồn công an thuộc Tp Hứa Xương làm, không có tiền án, bình thường sẽ bỏ qua, nhưng vụ án này không tầm thường, không thể không coi trọng.

Tốn công vô ích rồi Lão Đồng tức lắm: “Giả, thân phận này là giả... Ài, tên đó giỏi thật, chúng ta tốn bao công sức truy ngược lịch trình lái xe của hắn mới tra ra cái thân phận giả của hắn... Tổ trưởng Hành, có cách nào tra được nguồn của loại thân phận giả này không?”

“Chính ủy Đồng, anh thần thánh hóa công nghệ quá rồi, mỗi ngày bao nhiêu CMT bị mất, mỗi ngày bắt được bao nhiều người không CMT, anh biết không? Chưa nói bọn buôn bán thân phận giả trải khắp nơi... Anh bảo chúng tôi đi đâu mà tìm? Hơn nữa CMT này là thật …” Hành Song Thành nhún vai, chuyện này chịu chết.

Đúng lúc này Thẩm Tử Ngang đi vào hỏi kết quả điều trà, nghe kể vắn tắt đành kéo ghế ngồi xuống: “Từ Phượng Phi và Đan Mộc Giới Bình đều là người Trung Châu, hẳn là am hiểu nơi này, kiếm lấy cái thân phận giả ở Trung Châu hẳn không khó.”

“Chắc chắn là có, tôi đoán chừng không chỉ một.” Hình Ái Quốc gật đầu.

“Đám người này quen ẩn giấu hành tung, mỗi khi đến đâu nhất định phải có chuẩn bị vẹn toàn rồi.” Chính ủy Đồng thở dài.

“Còn nguồn gốc của giấy tờ giả này.” Thẩm Tử Ngang hỏi tới đó Hành Song Thành lại phải giải thích lần nữa, làm hắn nắn cằm suy nghĩ: “Có tìm ra được xuất sứ của giấy tờ giả hay không thì đây cũng là cái cớ để chúng ta kiểm tra đột xuất đối với người nước ngoài... Nếu mọi người không có ý kiến gì khác thì tôi xin phép sở tỉnh.”

Đây là cách cũ khi không có cách nào khác, mọi người đều gật đầu, khi không có chiến thuật gì thì phải dùng chiến thuật biển người mà thôi...

Mệnh lệnh phát ra thì đã là quá trưa, các đồn công an được lệnh triệu tập đội ngũ đột xuất, vừa hành động một cái là như sấm sét, xe cảnh sát xuất hiện ở tất cả các ngóc ngách ở Trung Châu, quét một trận, bắt về không ít đầu trâu mặt ngựa không may dính đạn...

14 giờ, đồn công an Tây Lộ, ba người có tiền án làm giấy tờ giả bị triệu tập, một tóc quăn, một tóc dài, một không có tóc... Đồn trưởng nghiêm mặt giảng giải một bài về việc phải tuân thủ luật pháp thế nào phải thoát thai hoán cốt, làm lại cuộc đời... Sau đó lấy ra mấy tấm ảnh và CMT để họ nhận diện, tất cả đều lắc đầu.

Không biết, không biết, chúng tôi không biết gì hết.