Q2 - Chương: 155 Đi thăm bạn cũ, ôn lại chuyện xưa. (1)
Đừng tưởng đám tội phạm buôn ma túy, giết người phóng hỏa là khó đối phó nhất, đám đó chắc chắn là hung tàn hơn, nhưng khi bị bắt đem về đồn rồi, đám tội phạm phố chợ mới là thứ khiến người ta đau đầu hơn cả.
Một đám làm giấy tờ giả bị mang về, tên nào tên nấy giống nhau, đều không biết gì cả.
“Nhìn kỹ đi, đừng cho rằng tôi không biết các người làm cái gì.” Đồn trưởng dọa, châm lửa, mắt liếc qua từng người.
Tên gầy tóc dài bị ánh mắt của ông ta làm khẩn trương: “Đồn trưởng Dương, từ sau khi được anh giáo dục, tôi đã cải tà quy chính rồi, tôi không biết không thể bắt tôi nói là biết chứ.”
“Đúng thế, không biết thật mà, nếu biết thì tôi đã nói.” Hai người kia rối rít phụ họa.
“Vậy cái này ai có thể làm được.” Đồn trưởng Dương vỗ cái ảnh chụp CMT.
Tên tóc dài rất chuyên nghiệp, mới nhìn một cái đã nhận ra: “Đồn trưởng Dương, anh thử chúng tôi à, đây là hàng thật do đồn công an làm mà, tốt hơn đồ chúng tôi làm.”
“Không đùa.” Đồn trưởng Dương mắng: “Theo mấy cậu, ở chỗ chúng ta có ai bán hàng thật không?”
Tên béo tóc quăn nhăn nhó: “Đồn trưởng Dương, ở khu nào mà không có? Không phải tôi không giúp anh, công trường, bến xe, nhà ga, đều có dân chuyên nghiệp, bọn họ không làm giả, tìm đúng người hàng thật còn rẻ hơn hàng giả... Anh không thể tìm chúng tôi, chúng tôi và chúng không phải người cùng đường, anh tìm bọn giật đồ trên phố ấy, bọn chúng biết mấy thứ CMT giật về bán đi đâu...”
Tên này không biết cố ý giúp, hay là chỉ muốn thoát tội dù sao cũng chỉ có đồn trưởng Dương một con đường mới, lại chửi mắng ba người kia một hồi, gọi người tới: “Bắt hết mấy tên ăn trộm có tiền án về đây cho tôi.”
Thu hoạch không nhỏ, mấy tiếng sau đồn cảnh sát cơ sở báo lên bao nhiêu người làm CMT giả, bao người bán CMT thật... Kèm theo là thành tích tương ứng.
Phía dưới làm việc đắc lực, bên trên lại gặp khó, Trung Châu có mấy chục đồn công an, thông tin truyền về như nước, mấy thiết bị kỹ thuật còn chịu không thấu.
“Chính ủy Đồng, Tục Binh... Các anh tới chỗ tôi mau, có tình huống mới, tạm thời bảo mật, tới rồi nói...”
Trong bộ đàm truyền tới giọng Hình Ái Quốc, Tục Binh đang nằm chợp mắt ở ghế ngồi bật dậy ngay, xem thời gian thì đã hơn 5 giờ chiều, theo chỉ thị của Lão Hình, tới tòa nhà Bưu điện.
Tục Binh và chính ủy Đồng gần như tới cùng một lúc, khi hai người chạy vào phòng bảo an thì Hình Ái Quốc đang nói chuyện với đội trưởng bảo an, đứng dậy cáo từ tiến ba người ra ngoài.
Lão Hình nháy mắt hai người kia bảo đừng đừng hỏi vội, đến khi lên xe mới nói, khi hắn tới đây, phục vụ viên làu bàu, sáng tới chiều lại tới... Thế là bọn họ liền chú ý, hỏi ai tới tra, kết quả... Tất cả giật mình.
Một xấp ảnh đưa tới là Từ Phượng Phi đang đi lên bậc thềm, đeo kính râm, nhưng nhận ra ngay được.
“Còn thứ bất ngờ hơn nữa kìa, Tục Binh, xem đây là ai?” Lão Hình đưa ra tấm ảnh khác.
Tục Binh mắt lồi ra: “Lương Căn Bang? Thằng khốn này ở Trung Châu à, hại chúng ta tìm khổ sở.
“Có biết ai đang đi tìm bọn chúng không?” Lão Hình hỏi một câu, lấy PDA ra, mở một bức ảnh.
Hai người kia quả nhiên là chấn kinh, sau đó cùng thốt lên: “Soái Lãng!”
Đúng, chính là Soái Lãng, mặc cảnh phục chỉnh chu đang đi vào tòa nhà Bưu điện.
.....................................................................
Khi dần dần nhìn thấy bóng dáng thành phố Trung Châu thì trời đã tối, đèn trên đường cao tốc bật sáng, Soái Lãng nhận được điện thoại của Lão Khang... Tên đó đúng là đào ra được tin tức rồi, chuyện này chứng minh, đạo đức nghề nghiệp không qua nổi khảo nghiệm của tiền bạc.
Không lâu sau tới nơi hẹn, khách sạn Chính Hưng, Lão Khang rụt cổ đợi ở bãi đỗ xe, nhìn Soái Lãng lái chiếc xe khí tài trang bị của đường sắt, nhảy một phát leo lên ghế phụ lái.
Nơi này cách bệnh viện ung bướu khá xa, Soái Lãng không ngờ địa bàn hoạt động của tên này rộng như vậy, lái xe rời khỏi bãi đó, tâm tình Soái Lãng rất tốt: “Nói đi Lão Khang, nói xong mời anh ăn cơm.”
“Chậc chậc, không phải tôi nói quá chứ, khó chuyện này làm tôi chạy gãy chân, nói bã bọt mép... Anh không hiểu cái đám đó chứ, tên nào tên nấy đào hang sâu lắm, tìm không dễ.... Tôi nói này huynh đệ, sẽ không có chuyện gì chứ? Làm sao hôm nay đồn công an đều bắt người làm giấy tờ giả, con đường này bị bắt mấy người, số còn lại sợ chạy hết, có người rửa tay gác kiếm rồi cũng bị triệu tập.” Lão Khang có vẻ run, bật mãi mới được lửa hút thuốc.
Soái Lãng ngẩn người, đây là tình huống bất ngờ, song y chuyển đề tài ngay: “ Đừng lải nhải, không thêm tiền đâu... Nói vào chủ đề, vốn đang định mời anh ăn cơm, giờ mất hứng rồi.”
“Thôi, cơm thì miễn đi... Tôi thực sự là tìm được một người, không biết có phải không, cuối tháng 7 có một người mua từ tay người cùng nghề với tôi liền một lúc 17 thân phận, 12 nam, 5 nữ, trong đó có một là nữ tên Vương Lệ, 38 tuổi, số cmt 1404511...”
“17 cái cơ à, thứ đó có ăn được đâu? Anh chắc chứ?”
“Đương nhiên là chắc rồi.”
“Thế thì không đúng, nếu bán đi rồi, vì sao người ta nói với anh.”
“Huynh đệ, nói một câu không dễ nghe nhé.” Lão Khang xòe bài: “Chuyện hoàn toàn bảo mật là không có đâu, như cái thân phận tôi đưa anh, nếu anh dùng giết người phóng hỏa, cảnh sát tóm được tôi, tôi khai ngay... Người mua đi 17 thân phận kia đã hai tháng rồi, đoán chừng không vấn đề gì, hắn mới tiết lộ.”
Soái Lãng vốn ngay từ đầu đã chẳng đặt lòng tin vào đám người này rồi, nên không nhiều lời thừa thãi làm gì, hỏi thẳng luôn: “Tên là gì, chỉ nói mồm làm sao tôi biết thật giả, còn cả số CMT nữa, anh có lập danh sách không?”
“Chuyện đó đâu dễ, người ta không chịu đâu...”
“Nếu thế thì không có tiền.”
“Tôi nói là không dễ chứ có bảo là không có... Lấy được hết rồi, anh đưa tôi một vạn, tôi ném cho hắn hết, thằng đó vui lắm, về quê luôn rồi.... Nói trước nhé, anh đừng hại tôi, tôi đang lo lắm đây này.” Lão Khang đoán chừng nghe được phong thanh gì đó nên đứng ngồi không yên.
Xe phanh lại, Soái Lãng lấy danh sách kịp trong bao thuốc lá, nơi ở, CMT, chi chít cả đông, còn không phải chỉ 17, đoán chừng lấy hết thân phận được nuôi đem về rồi... Soái Lãng cất ngay, ném cho túi tiền: “Anh cũng phát tài rồi đấy, vui vẻ mà đi đi.”