← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 156 Đi thăm bạn cũ, ôn lại chuyện xưa. (2)

Lão Khang mở túi tiền ra, là hai vạn, còn nhiều hơn cả đã hứa, quên luôn nguy hiểm, định nhảy xuống đi luôn.

“Khoan đã.” Soái Lãng đột nhiên tóm ngay lấy: “Lão Khang, tôi thấy anh thành thật như thế, được rồi, có tin nội bộ nói miễn phí cho anh biết, muốn nghe không?”

“Anh cứ nói, anh cứ nói.” Lão Khang tất nhiên không từ chối thứ miễn phí.

“Có biết vì sao bây giờ cảnh sát lùng bắt người làm giấy tờ giả quy mô lớn không?”

“Cái này tôi không biết.”

“Thế có biết vì sao tôi bỏ nhiều tiền như thế mua tin của anh không?” Soái Lãng lại hỏi.

Lão Khang lại lắc nốt.

“Tôi nói cho anh biết.” Soái Lãng nhử đủ rồi, nghiêm mặt nói: “Tôi có vài người bạn là cảnh sát, họ giúp tôi vài việc lớn, tôi không thể khoanh tay bỏ mặc được, cho nên tôi giúp đỡ họ... Trong số kẻ bán giấy tờ giả kia, có kẻ bán thân phận giả cho nghi phạm giết người, giết liền một nhà ba người, anh biết hậu quả chứ, ít ra phải vào vài năm...”

Lão Khang tái mặt, nhìn Soái Lãng không giống đùa thì hơi run, không biết có nên đút tiền vào túi không, nhưng trả về không nỡ.

Soái Lãng rất hiều lòng người, ấn tiền vào lòng Lão Khang an ủi: “Anh yên tâm mà cầm, dù là cảnh sát bắt anh, tôi cũng giúp được... Có điều tin này của anh từ đâu tới?”

Lão Khang không ngờ vòng vèo một lượt cuối cùng đối phương vẫn hỏi tới cái này, hết sức cảnh giác nhìn Soái Lãng.

“Anh Khang, tôi đang giúp anh đấy, tôi đưa cho anh nhiều tiền như thế, đủ cho anh biến mất vài tháng rồi... Tiền anh đã nhận, chuyện anh đã làm, yên tâm mà chơi đi, đúng không? Vài tháng nữa sóng yên biển lặng, anh lại về làm ăn, tôi giúp anh như thế, anh không có biểu thị gì à?” Soái Lãng bóp vai hắn một cái.

Lão Khang lại run lên, giờ nói cũng không được, không nói càng không được.

Soái Lãng bực mình, đổ túi tiền vừa lấy trên bảng điều khiển: “Con mẹ nó, nói chuyện với anh đúng là tốn sức, chỉ thế thôi, xéo, không nói tôi tự nghĩ cách, khỏi cần đoán, tên đó chắc ở một dải đường Chính Hưng này, tôi tìm vải kẻ lăn lộn ở đây, rải tiền ra vài ba phút là xong, xéo.”

“Số 168 đường Chính Hưng, tìm Đậu Hũ Khô, hắn còn chuyên cung cấp dịch vụ bỏ trốn cho người có vấn đề, nếu không hắn chẳng đem thân phận đã bán nói cho tôi, anh muốn tìm người mua thân phận đó, không chắc tìm được đâu.” Cạch một cái, cửa đóng lại luôn, Lão Khang đút tay vào ống tay áo, lủi nhanh như chuột.

Phù, Soái Lãng thở hắt ra, chuyến đi này thật không uổng công, Từ Phượng Phi mua liền một lúc nhiều thân phận như thế, lại còn là tận hai tháng trước, chuẩn bị thật kỹ càng. Thêm nữa kiếm được loại người này ở Trung Châu phải là người bản địa, trừ Lương Căn Bang ra thì làm gì có ai khác.

“Kiếm nhiều thân phận như vậy không phải nhiều người tới thì cũng là để ứng phó thời gian dài...” Soái Lãng tự lẩm bẩm, bật đèn trong xe lên, nhìn bút tích xiêu vẹo, 12 nam nhân, tuổi từ hai mấy tới bốn mấy, đúng là đủ loại, thứ này phải cần sự hỗ trợ của kỹ thuật mới có tác dụng, còn nếu tự mình tra thì khác gì bị bịt mắt đâu, không thể thông qua cái này tìm người.

Mình lấy tiền của Thịnh Tiểu San, Lương Căn Bang tới tóm mình... Hai người này khả năng liên quan tới nhau là thấp, hẳn là hai nhóm.... Mẹ, hỏng, lão già dùng Anh Diệu Thiên lừa hơn 800 vạn, không lẽ là đám người đó tới báo thù? Mẹ nó, lại không phải mỗi mình đẩy giá, sao gây chuyện với mình.

Cơ mà nếu chúng trút giận lên mình, mình đền thế quái nào được 800 vạn.

Soái Lãng trầm ngâm tính toán, giờ xác nhận mười phần mười là cái họa kia đổ lên người mình, cơ mà thủ pháp này không giống của lão già, lão chạy rồi, lại kiếm nhiều người nâng giá như vậy, không cần sống chết kéo nhân tố bất ổn như mình.... Soái Lãng hoang mang, giờ ông ta biến mất rồi, chẳng lẽ để mình lại biểu diễn một mình? Vô lý thế?

“A, sao mình để sót người này, ông nhất định biết không ít, nói không chừng có thứ lão già để lại.”

Đột nhiên đầu lóe sáng, Soái Lãng khởi động xe phóng vút đi.

Khu thành phố cũ, ngõ Trạng Nguyên, tìm kiếm hơn một tiếng đồng hồ ở nơi quanh co khúc khuỷu này mới nhìn thấy cánh cửa không ngờ có miệng sư tử ngậm vòng sắt. Soái Lãng thầm chửi một câu gì đó, đập rầm rầm nửa ngày trời mới phát hiện là đồ trang sức thôi, chửi câu nữa, bấm chuông cửa một cái, quả nhiên là có tiếng bước chân.

Người y tới tìm là Vương Tu Nhượng, cái ông già cùng Cố Thanh Trì phối hợp với nhau lừa Hoa Thần Dật, nhưng không nghĩ nhà của ông ta cổ như vậy, nhưng mà nhà cổ giờ mới ghê, nếu giải tỏa bồi thường vài trăm vạn, tiểu viện tử độc lập kiểu này ở Trung Châu cực kỳ hiếm. Mấy cái ở thôn Ngũ Long, Soái Lãng mà giàu có mà mua sạch, làm thành nơi nghỉ dưỡng, chưa nói tới kiếm tiền, ở trong nhà như thế, cảm giác bản thân cũng đẳng cấp hơn hẳn.

Người mở cửa là phụ nữ trung niên trên 40, mời Soái Lãng vào nhà, trước đó đã gọi điện rồi, vốn trưởng ông ta không nhớ nổi một nhân vật nhỏ như mình, không ngờ trí nhớ ông ta không tệ, gọi ngay ra được tên y, làm Soái Lãng thêm khẳng định, ông ta biết cái gì đó.

Dì mở cửa chẳng nói chuyện, có vẻ là giúp việc, chỉ mời Soái Lãng lên tầng hai, đi vào một cái Soái Lãng phải ngạc nhiên, bàn gỗ lê vuông vức, thái sư ỷ, trên cửa sổ còn treo đèn lồng, cảm giác vừa bước qua cánh cổng thời gian quay về mấy trăm năm trước.

Căn phòng này không phải là kiểu giả cổ bóng bẩy, mà là cổ thật, cả người ngoài nghề như Soái Lãng cũng nhận ra, bức tường chính diện có treo hai câu đối, nhìn toét mắt mới ra một câu "Hoành địch lộng thu nguyệt " bên kia thì chữ viết xấu quá không nhận ra nổi, ở giữa là bức tranh sơn thủy rất có vận vị, gần là lạu sậy, xa xa là hồ nước có ông già buông câu.

Văn nhân chẳng phân kim cổ đều chua lè như nhau, rõ ràng là loại theo đuổi danh lợi ở giữa thành phố còn kiếm tiểu viện yên tĩnh thế này. Mẹ nó, cái nhà này mà ở quê thì kêu cha gọi mẹ đòi lên thành phố... mấy giảng viên giáo sư ở khoa trung văn cũng có thói này, hành động và lời nói chẳng bao giờ nhất trí.

“Tiểu Soái, hân hạnh hân hạnh, thế nào? Cái nhà nát của tôi có lọt vào mắt cậu không?”

Tiếng tới trước, người tới sau, Vương Tu Nhượng sải bước đi vào, theo sau đúng là dì kia, bê theo khay ấm chén, đặt lên bàn giữa ghế thái sư.