Q2 - Chương: 157 Đi thăm bạn cũ, ôn lại chuyện xưa. (3)
Soái Lãng gật đầu kèm một cái tặc lưỡi hâm mộ: “Rất thích.”
“Cái này mô phỏng đại gia thư pháp Thịnh Quang Truyền nhà Thanh, cậu là cao đồ của Cố đại ca, nhất định nhìn ra vận vị trong đó.” Vương Tu Nhượng ngồi xuống nói.
Soái Lãng thộn mặt, không dám lên tiếng, vận vị thì đúng là cảm giác được một ít đấy, nhưng mà chữ thì chẳng nhận hết, nhận hết cũng không hiểu nổi nghĩa.
Vương Tu Nhượng thấy Soái Lãng nhìn chăm chú như thế, tưởng có chỗ nào không đúng, nói kiểu hỏi ý: “Câu đối này dùng mực quá đậm, không đủ bút ý, là tác phẩm năm xưa của cha tôi, vì trong lòng oán khí quá nặng, nên ở thư pháp không thể đạt tới đỉnh cao.”
Con mẹ nó càng nghe càng khó hiểu, Soái Lãng chỉ chữ thứ hai từ trên xuống: “Bác này, chữ này là chữ gì ấy nhỉ? Tôi nhìn nãy giờ không ra.”
Phụt... Vương Tu Nhượng phun trà ra ngoài, kinh ngạc thốt lên: “Tiểu Soái, cậu trêu đùa ông già này đấy à?”
“Đùa cái gì mà đùa, tôi không đọc được hết mà.”
“Câu đầu là hoành địch lộng thu nguyệt, câu sau là trường ca ngâm tùng phong, nói tới một loại thái độ và cảnh giới sống.” Vương Tu Nhượng nói mà mặt Soái Lãng ngây ra, không giống giả bộ, xua tay: “Thôi, không nói chuyện này nữa, cậu tìm tôi có việc à?”
Mà lại nói, chàng trai này không chỉ trình độ văn hóa làm ông ta kinh ngạc, ngay cả y phục, làm sao lại mặc trang phục cảnh sát thế này?
Soái Lãng cũng đang nhìn ông ta, dáng người dong dỏng cao, gầy gò trông vài phần khí chất giống Cố Thanh Trì, cũng phải thôi, cùng một phường lừa đảo mà: “Hẳn là bác phải có gì nói với tôi mới đúng.”
“Thế sao?”
“Còn không phải à, một nhân vật lớn như bác, tôi tới tìm lại chẳng khiến bác bất ngờ, có phải bác sớm biết mục đích tôi tới đây?”
“Ha ha ha, đúng là đoán ra được một chút, được rồi, cậu muốn biết gì? Uống trà đi...” Vương Tu Nhượng cười khà khà đưa tay mời.
Soái Lãng ngày ngày nhìn lão già uống trà, cũng nhận ra không ít, đây là trà xanh Long Tỉnh, nhấp một ngụm, có điều uống vào thì chả thấy khác quái gì loại trà khác, hỏi luôn: “ Bác này, chúng ta lừa được bao tiền thế?”
Phụt, Vương Tu Nhượng phun trà lần nữa, sửng sốt một lúc rồi cười khá lên, rút khăn giấy lau miệng: “Ôi, Lão Cố nói với tôi là cậu khác người lắm, đúng là khác thật ha ha ha. Vì sao lại dùng từ chúng ta, vì sao gọi là lừa?”
“Làm lừa đảo có gì mất mặt đâu, không lừa được sạch sẽ của người ta mới là mất mặt. Hay đổi cách hỏi khác nhé, bác được chia bao nhiêu?” Soái Lãng đùa cợt hỏi.
Vương Tu Nhượng cười phá lên: “Được được, nếu đã nói như thế, vậy tôi cũng nói thẳng, không ít, nhưng tôi chắc không bằng được cậu. Tiểu Soái, cậu chê ít à?”
“Không chê ít, tôi nói là, có hậu họa không?” Soái Lãng coi ông già này như Lão Cố, nói vòng vo chỉ khiến người ta xem nhẹ.
“Có chứ, kiếm được bao nhiêu thì cái giá lớn bấy nhiêu, đó là điều công bằng.” Vương Tu Nhượng bình thản gật đầu.
“Vậy tôi phải trả giá lớn cỡ nào? Trong vụ lừa đảo này bao nhiêu người được lợi như thế, vì sao muốn tôi trả giá? Còn nữa, bác Vương, nếu bác có cơ hội gặp lão Cố, làm phiền bác nói với ông ấy một câu. Nếu cầm miễn phí số tiền này thì tôi không ngại đâu, nhưng nếu giở trò gì thì tôi để bụng thật đấy...”
“Tôi nghĩ ra cách vẹn toàn, dù sao tiền trong tay tôi không ít, hay là tôi đi du lịch quốc tế nhỉ, tôi đi chơi nửa năm chẳng hạn, hay là tôi kiếm nơi nào đó mai danh ẩn tính làm đại gia ăn chơi một thời gian, chả ai làm gì được tôi, bác thấy sao nhỉ?” Soái Lãng vắt chân chữ ngũ, thái độ dương dương đắc ý, cái vẻ mặt thèm ăn đòn ai nhìn cũng khó chịu.
Rõ ràng là Vương Tu Nhượng không thoải mái cho lắm, nếp nhăn trên trán nhíu lại, phải uống vài ngụm trà mới nói: “ Nếu cậu nhất định dùng cách đó, tôi chẳng thể làm gì. Nhưng nhận ủy thác của người ta thì phải làm ra làm, tôi nghĩ nhãn quang Lão Cố không tệ, không ngờ kết quả thế này.”
“Ủy thác cái gì, tôi đã làm người nâng giá rồi, còn có chuyện gì nữa? Hôm qua đột nhiên có mười mấy kẻ tới tìm tôi, thiếu chút nữa lấy cái mạng nhỏ này, chẳng lẽ cầm ít tiền mà phải đỡ súng cho các người à? Các người làm cái gì?” Soái Lãng bực mình chất vấn.
“Chuyện này tôi cũng không giúp được gì, chẳng lẽ cậu bảo ông già như tôi ra làm lá chắn để người trẻ tuổi các cậu đứng bên sông xem lửa cháy.”
“Ê, định cậy già lên mặt đấy à? Chuyện này liên quan gì tới già trẻ?”
“Cậy già thì có, lên mặt thì không. Nghiêm khắc mà nói, chuyện cậu gặp phải bây giờ hoàn toàn không liên quan tới vụ bán đấu giá.” Vương Tu Nhượng thở dài.
“Được, nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì.”
“Nói ra dài lắm.”
“Vậy nói ngắn thôi.”
“Nói từ đâu bây giờ nhỉ?”
“Còn phải hỏi, nói từ đầu.” Soái Lãng cảm giác muốn bốc cháy, nếu không ta già quá rồi đã tóm cổ áo cho vài cái tát, bực bội quay sang bên không thèm để ý tới cái lão già này, ông không nói, tôi cũng lười nghe.
Vương Tu Nhượng cũng bị thái độ của Soái Lãng làm khó: “Thực ra không giống cậu nghĩ đâu... Trước tiên cậu nói xem, cậu nhìn ra cái gì rồi.”
“Vờ vịt, không giống cái gì chứ, chẳng qua là nhà cái, người mua và hãng đấu giá thông đồng bẫy người ta, nói làm gì cho mất mặt.” Soái Lãng bĩu môi.
Vương Tu Nhượng lắc đầu: “Xem ra cậu còn non lắm, vụ này có bốn tầng, cậu chưa nhìn hoàn chỉnh, thứ nhất là cuỗm tiền, ai cũng thấy. Thứ hai nhà cái và hãng đấu giá liên hợp, luồn kẽ hở đấu giá không đảm bảo thật. Thứ ba nhà cái và hãng đấu giá cùng người mua cùng bố cục, đẩy giá ảo, tạo làn sóng mua bán, dụ người không biết sập bẫy...”
“Tầng thứ tư là gì?”
“Đó là... căn bản không có nhà cái.”
Soái Lãng sửng sốt: “Không có? Làm gì có chuyện đó.”
“Đúng, tuyệt đối không có nhà cái.” Vương Tu Nhượng xác nhận.
Soái Lãng ngẩn người, nếu không có nhà cái, vậy toàn bộ sự việc trở nên không hợp lý, tiền lừa được chạy đi đâu chứ?
Vương Tu Nhượng cứ đủng đỉnh khiến người ta phát bực: “ Nếu nhất định muốn nói có nhà cái, đó là người mua, cũng là người bán, người bán cũng là người mua, chứ không phải một người riêng biệt nào. Hơn nữa không phải Lão Cố như cậu nghĩ, dù sao hơn trăm triệu, với thân phận Cố đại ca không thể tiêu hóa hết. Tôi cho cậu trăm triệu, cậu rửa được không?”