Q2 - Chương: 158 Đi thăm bạn cũ, ôn lại chuyện xưa. (4)
“Đúng, tôi không nghĩ tới tầng này, nhưng không phải ông ấy thì ai có bản lĩnh này... A, hay là Hoa Thần Dật, vợ ông ta kinh doanh phòng triển lãm, không thiếu hàng giả, bản thân ông ta là cao thủ thao tác tài chính, xung quanh lại không ít danh nhân, đồ sưu tầm không ít... Chẳng lẽ đám này mới là chủ mưu?” Soái Lãng xoa đầu, nhưng không dám khẳng định, cái tầng cấp nhà giàu đó cách y quá xa, không hiểu được chuyện của người ta.
Không ngờ Vương Tu Nhượng giơ ngón cái: “ Trẻ nhỏ dễ dạy, đương nhiên là tổng giám đốc Hoa, riêng tài trợ cho tiết mục giám bảo đã hơn 800 vạn, cậu nghĩ đám doanh nghiệp đó chịu đầu tư lỗ vốn à? Bọn họ sưu tầm thì không thiếu hàng giả, trước kia nếu nói đấu giá nghệ thuật vàng thau lẫn lộn thì bây giờ có thể nói là hàng giả đầy rẫy.”
“À, tôi hiểu, người bản địa liên hợp với nhau lừa người vùng ngoài.” Soái Lãng hiểu rồi, nhưng đám người đó làm gì y không quan tâm: “Vậy Lão Cố đảm nhận vai trò gì?”
“Tổng chỉ huy, có vụ đẩy giá mộ, Hoa Thần Dật không nghi ngờ năng lực ông ấy, vốn Hoa Thần Dật và đám bằng hữu thích sưu tầm muốn làm một vụ rồi, nhưng lại sợ không xử lý nổi hậu quả. Cố đại ca dạy cho họ chiêu ăn cướp la làng tránh né chuyện ngoài ý muốn, họ rất thành công, ít nhất họ rất được dư luận đồng tình.” Vương Tu Nhượng nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của Soái Lãng, thấy hài lòng: “ Cậu chắc hiểu rồi nhỉ, đề tài này kết thúc ở đây... À, hôm nay người tìm cậu là ai?”
“Làm sao tôi biết? Ông xem, tôi bị một viên gạch vào đầu, thiếu điều mất mạng.” Soái Lãng mang vết thương say rượu lái xe ra để nâng tầm nghiêm trọng vụ việc.
“Vậy cậu biết vấn đề trong vụ này không?” Vương Tu Nhượng mập mờ nói.
“Biết tôi còn tìm ông à?” Soái Lãng thực sự ngán lão già này, kiểu nói chuyện rề rà của ông ta làm người ta phát bực: “Lần sau có ai tới tìm tôi, tôi trực tiếp nói nguồn cơn, để hắn tới tìm ông.”
Vương Tu Nhượng không bị dọa: “Vô ích, người đó vì Anh Diệu Thiên mà tới, còn cậu là truyền nhân của Cố đại ca, nên hắn chỉ tìm cậu, không tìm tôi.”
“Cái gì, cái gì? Tôi thành truyền nhân của ông ta bao giờ?”
“Không phải à, Cố đại ca đã truyền Anh Diệu Thiên cho cậu rồi, người sở hữu nó là thầy cha của phái Giang Tướng, đó là quy củ bao đời bọn họ.”
“Hả? Truyền cho tôi?” Soái Lãng toát mồ hôi, nhớ tới cuốn sách mình gửi trong ngân hàng, mẹ nó, đó là hàng thật, thế tức là lão già đã truyền Đả cẩu bổng cho mình rồi: “ Không thể nào, tôi và ông ấy không thân không quen, biết nhau chưa bao lâu, sao lại truyền cho tôi? Tôi chỉ biết ông ta chỉ ném cho tôi một cuốn sách còn chưa rõ thật giả.”
“Không thân không quen mới đúng, quy củ của phái Giang Tướng là, trong không truyền người thân, ngoài không truyền cho kẻ thù, chỉ truyền người không liên quan, để tránh những người bên cạnh mình đời đời đều làm lừa đảo... nói cách khác giờ đây cậu chính là tể tướng tương lai của giới giang hồ.” Vương Tu Nhượng chắp tay: “Thầy cha, chúc mừng, chúc mừng, ha ha ha.”
Cách xưng hô này làm Soái Lãng thấy rất chướng tai, cái tể tướng lừa đảo gì gì đó y cũng không ham. nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này lạ lắm: “Bác Vương, có phải là cái thầy cha này chẳng dễ làm đúng không?”
“Sao cậu nghĩ thế?”
“Còn không phải rõ ra đó à, Lão Cố rút lui, đám đồ tử đồ tôn chạy sạch, lại bán đi cuốn Anh Diệu Thiên giả, nếu người ta biết Anh Diệu Thiên thật trong tay tôi, không phải toàn bộ món nợ tính vào tôi à?” Soái Lãng suy đoán.
Không may đoán trúng rồi, Vương Tu Nhượng cười ha hả, càng khiến Soái Lãng tin, mình không may rơi vào hố phân rồi, đồng thời khiến y suy ra đáp án: “Bác Vương, Lão Cố có phải ý đồ cho tôi tiền để tôi gánh nạn hộ không? Nhưng mà rốt cuộc là chuyện gì? Không nói sao tôi biết phải làm sao? Ông ấy phải để lại vài lời chứ? Nếu không tôi hồ đồ bị người ta diệt rồi, ông ấy không phải tốn công vô ích à?”
“Ha ha, cậu nhìn sự việc rất rõ ràng, vậy tôi không vòng vo nữa, đợi chút, tôi có thứ này cho cậu xem.” Vương Tu Nhượng nói xong đứng dậy cáo từ.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Soái Lãng, hôm nay tiễn Tang Nhã đi, nghĩ còn một thân một mình có thể thoải mái hành động, không nghĩ tới sự việc còn quái dị hơn mình nghĩ.
Đôi khi nghĩ 500 vạn kia trả cho Phượng Nghi Hiên, không thì cùng lắm là nộp cho cảnh sát, thế là mình thanh tịnh, có điều tiền cầm vào tay muốn nhả ra không phải dễ.
Vậy phải làm sao đây?
Còn cái thầy cha vớ vẩn gì nữa chứ, thực sự muốn mình làm thầy cha thì phải để lại đám đệ tử của ông ta cho mình sai bảo chứ.
Không lâu sau Vương Tu Nhượng mang một cặp hồ sơ tới đưa Soái Lãng, đó là một bản photo vụ án, y từng xem rồi, có kẻ giả mạo hội liên hợp tàn tật Trung Quốc, rồi lừa đảo huy động vốn, sau đó nhìn thấy cái tên Vương Bình, lờ mờ đoán ra cái gì, chỉ ảnh: “Chính là hắn à?”
“Đúng.”
“Đùa cái gì thế, người ta là phú hào Singapore, tôi đấu thế quái nào, trước tiên phải biến tôi thành phú hào chứ.”
“Không nhất định, Vương Bình tên thật là Đoan Mộc Giới Bình, mười mấy năm trước là đệ tử đích truyền của Cố đại ca. Khởi điểm của hắn không bằng cậu, gia sản hơn tỉ đồng này do hắn lừa đảo mà có.” Vương Tu Nhượng kể.
Soái Lãng càng xem càng tán thưởng: “ Lợi hại, lợi hại, thế mới là nam nhân... Quá ngầu, lừa được cả cục công an tự đập sào huyệt của mình, ha ha ha, đúng là nhân tài... Còn nữ nhân kia, Từ Lệ Nhã gì đó...”
“Có thể nói vừa là tình nhân, cũng là trợ thủ của hắn, vốn là ma ma của sản nhảy đường vành đai phía đông, bọn họ bắt cặp với nhau mười mấy năm nhưng không lập gia đình.” Vương Tu Nhượng vừa nói vừa quan sát Soái Lãng.
“A, chung tình thật, đúng là nhân vật đáng nể, dám cưới tiểu thư đều đáng nể, chưa nói tới ma ma.” Soái Lãng vỗ bàn, có vài phần cảm giác gặp được tri âm.
Có điều vẻ mặt này làm Vương Tu Nhượng khó chịu lắm, liền nói thẳng bố trí của Cố Thanh Trì, ngoài mặt là đám Hoa Thần Dật biểu diễn, sau lưng là công ty vỏ bọc Tụ Nghệ Các dẫn dắt tới Đoan Mộc Giới Bình, cùng với ân oán mười mấy năm của hai bên.
Ai ngờ không nhắc còn đỡ, vừa kể ra Soái Lãng đùng đùng nổi giận: “Con mẹ nó, các ngươi có giỏi thì rút dao xiên hắn một phát báo thù đi, thông đồng với cảnh sát cắn trộm người ta sau lưng còn là cái mẹ gì? Phải rồi, nếu như là các người tố cáo, vậy sao chưa bắt được người?”