← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 159 Ân ân oán oán, một đời khó quên. (1)

Vương Tu Nhượng xoa cái đầu chỉ còn lưa thưa tóc, Cố Thanh Trì có nói đầu óc chàng trai này không như người bình thường, không ngờ khác thường đến thế, chuyện này hệ trọng, ông ta cân nhắc xem nên nói chuyện với Soái Lãng thế nào, không khéo lại đẩy y về phía đối diện với họ thì hỏng. Tổ chức ngôn ngữ mất một lúc, ông ta mới đáp: “Cố đại ca cố ý để lại sơ hở, ông ấy nghĩ với sự thông minh của Đoan Mộc Giới Bình, thế nào cũng bị phát hiện, nếu không hắn đã rơi vào tay cảnh sát. Giờ hắn đã thoát, coi như Cố đại ca tận tình tận nghĩa với hắn rồi.”

Soái Lãng khinh bỉ ra mặt: “Thôi đi, lão già âm hiểm lắm, nói không chừng tha cho Đoan Mộc Giới Bình là để nhổ tận gốc hắn, liên quan tới món tiền lớn như thế, cảnh sát nước nào cũng nhào bổ tới như sói dữ thôi.”

“Vậy cậu định thế nào? Sao tôi cảm giác cậu cùng một đường với Đoan Mộc Giới Bình.” Vương Tu Nhượng hoang mang, Soái Lãng luôn miệng chửi mắng Cố Thanh Trì, lại tán dương Đoan Mộc Giới Bình mà không để ý tới tội ác ngợp trời của hắn, nhân sinh quan của chú nhóc này thực sự có vấn đề.

“Tôi không cùng đường với hắn, tôi cũng không biết hắn... Mà mười mấy năm rồi, sao không nghĩ thoáng ra, đời ai người nấy sống đi, tiêu diêu mà sống không phải sướng à, sao nhất định muốn cuốn vào cái ân oán không rõ đúng sai này... Nếu là tôi thì dừng ở đây được rồi.” Soái Lãng vứt toẹt đống tài liệu nhóm người Cố Thanh Trì nhiều năm thu thập.

“Sao Cố đại ca lại tìm một người như cậu chứ?” Vương Tu Nhượng vỗ trán, tú tài gặp phải đại đầu binh, có lý chẳng nói rõ, ngàn vạn lời tụ thành một câu: “ Nói thế này đi, Cố đại ca chỉ muốn đem toàn bộ vụ lừa đảo kết thúc ở Đoan Mộc Giới Bình, chuyện hôm nay nói ra do một tay hắn tạo thành, Cố đại ca còn vướng tình nghĩa khó ra tay dứt điểm …”

“Thôi đi, chuyện này nguy hiểm lắm, liên quan quái gì tới tôi mà tôi phải cược cái mạng nhỏ của mình vào?” Soái Lãng đứng dậy ngay, trừng mắt: “ Tôi không trả tiền đấy, coi như tiền tôi đẩy giá, mai tôi sẽ biến mất, các người muốn làm gì thì làm.”

Vương Tu Nhượng tức muốn trợn hết lòng trắng, gọi: “Khoan, tôi biết cha cậu.”

“Đừng lôi cha tôi ra, người biết cha tôi có mà cả đống.”

“Khi tôi biết cha cậu thì ông ấy chưa nổi tiếng, khi đó cha cậu chuyên môn tới nhà thỉnh giáo tôi, khi cha cậu biên soạn Kim chỉ nam chống lừa đảo Xuân Vận, tôi là người đọc bản thảo đầu tiên, còn chỉnh sửa cho ông ấy. Mười mấy năm trước khi ông ấy còn là cảnh sát bình thường tôi đã quen ông ấy, ngay cả cha cậu cũng gọi tôi một câu thầy Vương, một người thẳng thắn như ông ấy sao lại có đứa con như cậu chứ?”

Soái Lãng khựng người xoay lại nhìn Vương Tu Nhượng có vẻ bàng hoàng, ông cứ nghĩ Soái Lãng định hỏi mối quan hệ thế hệ trước, ai ngờ y kêu lên thất thanh: “ Nói, nói thế cha tôi cũng là người của phái Giang Tướng à? Nếu thế, nếu thế, tôi tôi …”

“Ha ha ha....” Vương Tu Nhượng cười muốn đầu thai luôn, ra hiệu cho Soái Lãng ngồi xuống uống trà mới kể.

Cùng với giọng nói mang đầy tang thương chua xót của ông già, câu chuyện kể ra làm Soái Lãng kinh ngạc há hốc mồm, vốn tưởng rằng lão Cố nói không chừng là người giống mình thích ăn uống nhật nhẹt chơi bời, sống tiêu dao thoải mái, không ngờ là cô nhi hai lần gặp đại nạn, người như thế dù không thương tình, ít nhất cũng không hận nổi.

“Thực hay giả đấy, bác không lừa tôi chứ?” Soái Lãng lẩm bẩm, từng câu từng chữ chứa đầy mùi thuốc nổ, nhưng sự tức giận này không phải hướng vào Vương Tu Nhượng, không dám tin trên đời có bi kịch nhân gian như vậy: “ Cha mẹ bị người ta đánh chết trước mặt, ông nội vào tù còn bị người ta hại chết... Mẹ nó chứ, phải là tôi thì tôi ôm quả bom nổ cái bùm chết hết con mẹ chúng nó rồi.”

“Nếu chuyện gì cũng có thể sảng khoái ân thù như cậu nói thì đã dễ quá rồi, tình thế của Cố đại ca còn éo le hơn cậu nghĩ, ông ấy lại là người tình nghĩa đâm ra... ài …” Vương Tu Nhượng buông tiếng thởi dài não ruột: “Thật hay giả thì cậu đi tìm cha cậu xác nhận là biết, cha cậu năm nay bốn tám bốn chín nhỉ? Ông ấy chắc chắn vẫn còn kỳ ức về cái thời đại đó đấy.”

Soái Lãng còn nghi vấn: “Vậy sao cha tôi lại dính dáng tới các bác?”

“Vừa rồi tôi đã nói, sau khi Cố Học Dư chết, mấy người bạn cùng tiểu đội sản xuất với ông ấy ở nông trường cải tạo tuy biết cái chết này bất thường, song bản thân quá nhỏ bé không giúp được gì, đành nén bi thương góp tiền mua mấy tấm ván ghép thành quan tài tạm bợ để an táng, cha tôi là một trong số đó.”

“Cha tôi là giám đốc viện bảo tàng tỉnh trước Cách Mạng Văn Hóa, sau khi bị đem đi cải tạo thì thành chí giao của Cố Học Dư. Đến khi được bình xét lại trở về, ông ấy chuyển hướng nghiên cứu xã hội học, đặc biệt còn viết sách về phái Giang Tướng từng lưu truyền cực sâu ở Trung Nguyên...”

“Chỉ tiếc rằng thứ quá lạc loài ấy đừng nói là xuất bản, ngay cả người xem qua cũng chẳng có, thế nhưng cha tôi một lần đi tàu hỏa về quê gặp một vị cảnh sát, chính là cha cậu.... Ông cụ và cha cậu trò chuyện tâm đầu ý hợp lắm, về sau cha cậu nhiều lần tới thỉnh giáo cha tôi, khi cha tôi mất còn về tận quê phúng điếu, đó là ân tình lớn, tôi chưa có cơ hội báo đáp...” Vương Tu Nhượng nói chuyện khách khí với Soái Lãng từ đầu tới giờ, đó là nể mặt Soái Thế Tài.

“Chuyện này của tôi tin, cha tôi từ xưa thích mấy cái trò lừa gạt rồi, tôi từ nhỏ học từ ông ấy, nhưng mà đám lừa đảo thôi có gì mà nghiên cứu chứ?” Soái Lãng không hiểu.

Nói vậy làm Vương Tu Nhượng không vui, liên tục lắc đầu: “Sai rồi, sai rồi, lừa vốn là một từ trung tính, không phân xấu tốt, các loại thủ đoạn của phái Giang Tướng chẳng qua là cách khác biệt dạy người ta kiếm sống.”

“Cậu đọc lịch sử không, có người nói Trung Quốc là quốc gia khổ nạn sâu nặng, câu này không sai đâu, ngay cả thái bình thịnh trị cuộc sống cũng gian nan, chưa nói tới lúc triều đại thay đổi, chính quyền sụp đổ, nạn đói khắp nơi, chiến hỏa liên miên, một đời người dù ở thời đại nào trên mảnh đất Trung Quốc này khó được bình an từ khi sinh ra tới khi chết. Phàm là loạn thế đâu ra đường sống cho tiểu dân, đến lúc đó làm thổ phỉ còn thông cảm được nữa là làm lừa đảo.”

“Tôi biết, lịch sử nước ta thực ra toàn là máu, nhìn chỗ nào cũng thấy đống máu thôi, nhưng mấy vụ án này thì sao? Mười mấy năm trước đã lừa tới nghìn vạn giải thích thế nào? Lúc đó lương công vụ viên chắc chỉ được vài trăm đồng phải không? Đâu giống Lão Cố không sống nổi mới đi lừa đảo?” Soái Lãng chỉ vụ án khiến Lão Cố bị bắt.

“Đó là nguồn gốc ân oán kéo dài tới tận bây giờ...” Vương Tu Nhượng lại bắt đầu lấy nước nóng, pha thêm trà.

(*) Mọi người đọc lại chương 86 của quyển này để biết lai lịch Lão Cố.