Q2 - Chương: 160 Ân ân oán oán, một đời khó quên. (2)
Soái Lãng ngán ngẩm nhìn Vương Tụ Nhượng thong thả rửa chén trà, nói một câu ngắt ba lần, nghe muốn ngủ luôn, trong lúc chờ đợi ông ta pha trà, rảnh rỗi ngồi nhẩm tính thì Cố Thanh Trì phải sinh sau năm 50, bây giờ mới tầm sáu mấy thôi, thời nay chưa gọi là già. Vậy cái lúc nhìn thấy ông ta râu tóc bạc phơ tiên phong đạo cốt, như trên tám chục vậy.
Con mẹ nó không chừng là hình tượng do Thịnh Tiểu San thiết kế, nghĩ tới Thịnh Tiểu San, y có chút không hiểu, cô nàng đó vốn có nghề nghiệp đàng hoàng, thu nhập hẳn khả quan lắm, chẳng hiểu thế nào dính dáng tới đám lừa đảo?
“.... Cái tiểu tổ sản xuất ở nông trường cải tạo Tín Dương năm đó, kỳ thực đều là người lai lịch bất phàm, một là giám đốc viện bảo tàng tỉnh, là cha tôi, một tông sư một phái là Cố Học Dư, còn có một nhà tư bản vang danh Trung Châu đương thời, một quan quân Quốc Dân Đảng đầu hàng, một học giả nghiên cứu lịch sử thượng cổ...”
“Chi tiết hơn tôi không nhớ rõ, dù sao ai vào đó đều có câu chuyện của mình. Cố Học Dư là người có khí chất lãnh tụ trời sinh, cho dù trong nhóm toàn tinh anh xã hội đó cũng như hạc giữa bầy gà, sau làm tiểu tổ trưởng.”
“Có điều chuyện ông ta không thể khai báo rõ ràng quá nhiều, chẳng những dính líu tới Quốc Dân Đảng, còn có liên quan tới thổ phỉ Hồ Bắc, tra thêm vài năm đến ngay cả tổ chức đặc vụ Quốc Dân Đảng cũng có dính líu...”
“Rồi sau đó bọn họ tập trung tiểu tổ lại, muốn mọi người tự tố cáo nhau. Chiêu này rất ác, tra ra thì ông ta nguy, không tra ra thì ra tay với người bên cạnh, lúc đó Cố Học Dư nóng lên tranh cãi vài câu, suýt nữa đánh người, bị chụp cho tội chống cự cải tạo mang đi, sau đó không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết ngày hôm sau mang ra chỉ còn là một cỗ thi thể.”
“Họ đánh chết ông ấy luôn à?” Soái Lãng thất kinh, cái năm tháng hoang đường ấy y có nghe nói, nhưng không trải qua thì không hình dung cho hết được.
“Không biết, khi đó gọi là tạ tội với nhân dân.” Vương Tu Nhượng đưa ra đáp án mơ hồ, không phải ông ta né tránh gì, mà thời đó, mọi thứ đều mơ hồ.
“Theo bác nói, ông ấy là một kẻ lừa đảo đã rửa tay chậu vàng rồi, có nguy hại gì đâu, cũng không liên quan tới chính trị, chỉ là ông già cổ hủ thôi, sao lại phải dồn ông ta vào đường chết?” Soái Lãng nghi hoặc.
“Có nguyên nhân đấy, vì con trai con dâu ông ta bị đánh tới chết, trong nhà có hơn 30 thỏi vàng bị lục soát mang đi... Có kẻ sợ vụ án tày đình này lộ ra, nên cố ý giết chết ông ta.”
“Ông ta là người Ma Thành Hồ Bắc, lại đưa tới tận Tín Dương đã nói rõ vấn đề. Ông ta dù là bậc tông sư lừa gạt cũng không nhìn thấy rõ lời nói dối lớn nhất thiên hạ, cho rằng đã tới thời đại thái bình rồi, ông ta tin vào chính nghĩa công bằng....”
“Ôi! Biết bao nhiêu báu vật dân gian đã mất đi vào thời đó, kẻ cầm quyền mặc sức chà đạp dân sinh, nhét đầy túi riêng. Một cuộc vận động không biết vơ vét bao nhiêu mà kể, những thứ đó về sau chẳng mấy món rõ tung tích, đều chảy vào túi ủy ban cách mạng và phái cầm quyền, thành vốn liếng cho con cháu họ phát tài sau này, đứng trên đầu người khác. Cậu nói đi, đem so ra thì có vô sỉ hơn cả lừa đảo không?” Vương Tu Nhượng nói tới đó thì chòm râu hơi rung lên, chuyện đã qua đi lâu rồi, nỗi hận còn đó.
“Bác à, đừng kích động, chuyện qua bao nhiêu năm rồi, với lại giữa người với người chẳng qua là tranh qua tranh lại, ngay lần này có gì thay đổi gì đâu.” Soái Lãng an ủi.
“Cậu lại sai rồi, người khác như thế, Cố đại ca không phải như thế.” Vương Tu Nhượng lần này uống một hơi hết chén trà, trông cách ông ta uống giống như uống thuốc độc.
“Khi tôi vào thăm trại, vì đều là con cháu phần tử năm xấu, nên trò chuyện với Cố đại ca rất hợp ý vui vẻ... Sau này Cố Học Dư chết, vì người tiểu tổ sản xuất giúp an táng ông nội ông ấy, nên ông ấy nhớ mãi không quên.”
“Khi cha tôi được bình xét lại về Trung Châu, ông ấy còn tới thăm, vừa vào cửa chưa nói gì đã lạy ba cái... Khóc mà tới rồi khóc mà đi…. Không chỉ nhà tôi, khi đó ông ấy lần lượt tìm thấy những người khác, những người đó gia cảnh đều đi xuống, cậu không biết Phùng Sơn Hùng nổ bắp, Ngô Ẩm Hữu đào mộ, Khấu Trọng đổi gạo chính là con cái họ đấy, còn cả Điền Nhị Hổ, cha hắn chính là quan quân Quốc Dân Đảng.”
“Khi bình xét lại vị quan quân đó, Điền Nhị Hổ được chia vào đội sản xuất ở Trung Châu, hắn vì hận chính quyền nên không đi, thà theo lưu manh xã hội... Đương nhiên còn có Đoan Mộc Giới Bình nữa, Cố đại ca tập hợp họ lại là vì trả mối ân tình an táng năm xưa của thế hệ trước.”
Soái Lãng hiểu rồi, có chút kính phục lẩm bẩm: “Thì ra tập đoàn lừa đảo đó sinh ra như thế, Lão Cố vì trả ơn nghĩa xưa mà chủ động gánh món nợ lên người mình.”
Chuyện chưa hết, Vương Tu Nhượng rót trà kể: “Nói vậy không sai, Cố đại ca thông tuệ tuyệt luân, gia học lại uyên thâm, từ nhỏ sống cùng ông nội, học được rất nhiều, lại nghe ông nội kể về phái Giang Tướng, kiến thức ông ấy khi ra giang hồ, khác gì cá gặp nước... Nhưng Cố đại ca dù gì cũng không phải được truyền thừa chân chính của phái Giang Tướng nên có khiếm khuyết, phạm vào một sai lầm, đó là tôn chỉ phái Giang Tướng là lấy chỉ để ăn no mặc ấm, chớ có tham thứ xa hoa.”
“Quy củ đó hạn chế việc lừa đảo trong phạm vi nhất định, không chạm vào giới hạn luật pháp, dù bị bại lộ cũng bị coi là thủ đoạn điêu dân, không bị truy cứu.”
“Đó là bí quyết phái Giang Tướng có thể truyền đời mấy trăm năm, không tàn hại bách tính, nên mới được giang hồ tôn trọng. Nó là tổ chức trên không dính líu tới quan quyền, dưới không liên quan tới giang hồ, chỉ là tổ chức dân gian không uy hiếp tới thế lực hắc bạch. Chính vì địa vị siêu nhiên ấy, trong giới giang hồ khi có chuyện tới nhờ thầy cha bình xuyên, đưa ra một lời công bằng. Trên cuốn Anh Diệu Thiên có con dấu của tất cả các bang phái giang hồ, thể hiện, họ sẽ nghe theo lời của thầy cha.”
“Cố đại ca là tự học thành tài mà không phải được Cố Học Dư truyền lại bản lĩnh, không nắm được chừng mực, thế là từ bói toán thôn quê, dần dần tới đơn vị lừa gạt, rồi tới mức không khống chế nổi. Đặc biệt là Đoan Mộc Giới Bình, tên đó thiên tư thông minh, hắn chính là người lập kế hoạch giả liên hợp tàn tật, phối hợp với các cơ cấu dân chính đương địa, chưa tới một năm đã tới con số kinh người...”
(*) Ở bên mình nói tới Cách mạng văn hóa ở TQ ko có cảm giác gì chứ bên TQ vẫn nhạy cảm lắm, nói thẳng như Lão Thường là rất hiếm.