Q2 - Chương: 161 Ân ân oán oán, một đời khó quên. (3)
Soái Lãng cắt ngang: “Khoan, kế hoạch là của Đoan Mộc Giới Bình sao?”
“Đương nhiên là hắn, Cố đại ca cả ông nội lẫn cha mẹ chết trong tay chính quyền, cậu nghĩ lại có chuyện hợp tác với họ sao, với lại điều đó cũng trái với quy củ phái Giang Tướng. Vì ân tình của đời trước, Cố đại ca nhiều lần ngăn cản không được, khi đó Đoan Mộc Giới Bình đã điên cuồng rồi, chẳng những không nghe khuyên can, hơn nữa còn ép Cố đại ca phải đem Anh Diệu Thiên truyền cho hắn.”
“Hắn nghĩ ra kế hoạch đó thì trình độ lừa đảo tới tầng cấp cao lắm rồi, cần cuốn sách nát làm cái gì?”
“Vì trong truyền thuyết các đời tông chủ phái Giang Tướng nắm Anh Diệu Thiên nên cuối cùng đều có tuổi già an lành, trong đó ẩn chứa bí mật chỉ tông chủ mới biết. Cố đại ca không giao, vì thế hắn bắt luôn cả Cố đại ca và Điền Nhị Hổ, tra tấn Điền Nhị Hổ ép Cố đại ca phải nói ra tung tích Anh Diệu Thiên, rồi tố cáo với cảnh sát, vu oan cho ông ấy, khiến Cố đại ca phải ngồi tù mười mấy năm oan uổng …” Vương Tu Nhượng thuật qua loa vài câu chuyện đau lòng đó.
Chỉ có điều Soái Lãng nghe mà khó chịu, bình phẩm: “Không được xu nào phải ngồi tù mười mấy năm? Sao ông ấy không khai Đoan Mộc Giới Bình ra, tôi biết vụ án này không đủ chứng cứ cuối cùng gượng ép gán tội mà.”
“Khai ra Đoan Mộc Giới Bình ra thì bằng với việc Phùng Sơn Hùng, Khấu Trọng, Ngô Ẩm Hữu cũng dính vào, nên Cố đại ca và Điền Nhị Hổ đều lựa chọn im lặng, cả hai cùng vào tù.”
“Thật không nhìn ra lão già có ngạo cốt như vậy, nhưng Đoan Mộc Giới Bình và đám huynh đệ cùng lừa đảo, sao về sau họ lại đi cùng bác Cố?”
“Đoan Mộc Giới Bình cuỗm hết tiền chỉ đưa đi một nữ nhân, vứt bỏ toàn bộ.” Vương Tu Nhượng giải thích.
“Khốn nạn!” Soái Lãng đấm bàn đánh sầm, Đoan Mộc và Từ Phượng Phi, con mẹ nó đúng là hẹp lượng phi quân tử, vô độc bất trượng phu, khốn nạn đến thế là cùng: “Hiểu rồi, ẩn nhẫn bao năm là vì quay lại báo thù à?”
“Không phải là báo thù, nếu là báo thù thì ông ấy bất chấp tất cả khai ra rồi, nếu là báo thù thì đã không để lại sơ hở trên Anh Diệu Thiên cho Đoan Mộc Giới Bình phát hiện, nếu thuần túy là vì báo thù, một tên sát thủ đủ giải quyết tất cả... Đó là chuyện Đoan Mộc Giới Bình mới làm, Cố đại ca không làm được.” Vương Tu Nhượng lắc đầu.
“Không phải báo thù thì tốn công như thế có ý nghĩa gì chứ?” Soái Lãng không hiểu chỗ này.
“Đương nhiên là có, sau bán đấu giá, Cố đại ca đã giải tán đám Khấu Trọng, Phùng Sơn Hùng, Ngô Ẩm Hữu cùng vài người nữa, chia tiền cho họ để làm lại cuộc đời. Anh Diệu Thiên cũng đã tìm thấy truyền nhân, ông ấy yên tâm rồi, ông ấy đã đi còn báo thù cái gì?” Vương Tu Nhượng hỏi vặn.
“Ồ, lão Cố cao minh hơn Đoan Mộc Giới Bình nhiều, tôi cứ nghĩ ông ấy nhất định vạch mặt cho cảnh sát, bảo sao đám cảnh sát tới giờ vẫn chạy khắp nơi tra hỏi chẳng biết xảy ra chuyện gì.”
“Cơ mà chuyện này ông ấy làm quá tệ, khiến bao người không liên quan dính lính vào, gồm cả tôi... Hiện giờ ông ấy thì tiêu diêu, ném phiền phức vô tận cho Đoan Mộc Giới Bình, hắn có đống án trong tay, bị cảnh sát bắt được coi như mọi chuyện kết thúc. Sau đó Lão Cố còn được mỹ danh tình nghĩa, nói thế nào cũng là Đoan Mộc Giới Bình làm chuyện bất nghĩa tự hại mình chứ gì?” Soái Lãng đến giờ mới hiểu ngọn nguồn.
“Nếu cậu muốn lý giải kiểu đó thì cũng đúng, Cố đại ca tất nhiên muốn Đoan Mộc Giới Bình phải đền tội, nhưng không muốn hắn bị hủy trong tay mình, cho nên vẻn vẹn chỉ cung cấp sự thực đã xảy ra mà không cung cấp thông tin tư nhân mà ông ấy nắm được.”
“Cho nên rắc rối dẫn lên người tôi?”
“Đúng, ông ấy biết cậu là loại chuyện gì cũng dám làm, dám ôm bom lao vào cảnh sát cơ mà.” Vương Tu Nhượng đùa đùa thật thật nói.
“Ợ...” Soái Lãng nghẹn trắng mắt, lúc nãy bình luận một câu bị người ta đem ra gài.
“Kỳ thực không nhất định tìm tới cậu, nhưng Cố đại ca coi trọng năng lực sinh tồn của cậu, ông ấy không muốn hại ai, bao gồm cả cậu, bao gồm cả nữ nhân đăng ký Tụ Nghệ Các … Lôi Hân Lôi, phải rồi, cậu không cần lo, cô ấy cũng được an bài ổn thỏa rồi, số tiền cô ấy nhận đủ sống dư dả cả đời, ra nước ngoài sống cũng không sao.”
Vương Tu Nhượng trấn an: “Thực ra với cậu không khó, cậu trốn đi để Đoan Mộc Giới Bình không tìm thấy cậu cũng là lựa chọn không tệ, Đoan Mộc Giới Bình tới Trung Châu cũng là vì không muốn sân sau của mình bị phá hoại, đến khi hắn tiến thoái lưỡng nan, coi như hắn cùng đường.”
“Thế đâu khó, hay thế này đi bác Vương, nói cho tôi tung tích của Đoan Mộc Giới Bình, tôi đi làm tiểu nhân cho, đơn giản nhanh gọn.” Soái Lãng đề xuất một cách giải quyết
“Nếu biết thì đã dễ rồi... Đoan Mộc Giới Bình là kẻ lừa đảo thực sự, hắn lại đấu với cảnh sát mười mấy năm, xuất thân từ tầng đáy xã hội, ngoi lên giai cấp thượng lưu, cho nên ở đâu hắn cũng như cá gặp nước, tìm ra hắn đâu dễ.... Cậu còn chưa hiểu tác dụng của mình à? Cậu chính là cột mốc để cảnh sát xoay quanh, và Đoan Mộc Giới Bình thì sớm muộn cũng tìm tới cậu: “Vương Tu Nhượng giải thích, lo y chưa rõ bản thân đã hồ đồ thành tọa độ di động rồi.
Soái Lãng nghe chửi um sùm, cái lão già đó đúng là tính toán sâu xa, đào hố quá hay, còn là cái hố di động, đừng nói chuyện Anh Diệu Thiên, không có mình cũng có cả đống chuyện thối nát để cảnh sát bám đuôi rồi, Đoan Mộc Giới Bình tìm mình đúng là tự tìm cái chết: “Xem ra tôi không có lựa chọn nào khác.”
“Thực ra từ lúc cậu lấy tiền đi là đã lên thuyền rồi, 500 vạn kia đủ hủy cậu, nếu vị tổng giám đốc Phượng Nghi Hiên đang ở nước ngoài kia tố cáo cậu tham ô công quỹ thì cậu nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được...” Vương Tu Nhượng nhẹ nhàng đưa ra một uy hiếp.
Đây là vụ lừa đảo đem tất cả mọi người chùm vào trong tấm lưới của nó, bao gồm cả Soái Lãng, vụ lừa đảo rối rắm thế này, cuối cùng sẽ phát sinh chuyện gì, không ai nói rõ được. Soái Lãng giờ không dám tin ai nữa, không dám chắc gì nữa, nói không chừng vị tổng giám đốc không hề quen biết kia làm thế thật, mình không còn đường mà chạy nữa rồi.
“Được, tới thì tới đi, binh tới tướng ngăn, nước lên đê chắn, nhưng lời không hay tôi nói trước, tôi không phải quân tử, tôi không sao thì cả làng vui vẻ, tôi mà có chuyện, bác cũng đừng mong có kết cục tốt đẹp, cái nhà này của bác nhiều gỗ như thế, cho một mồi lửa cháy tưng bừng lắm.”
“Bác nói tôi dám ôm bom lao vào cảnh sát đúng không, vậy thì nói với tổng giám đốc rắm chó gì đó của Phượng Nghi Hiên, tôi ném quả bom vào đó cũng không mềm lòng đâu.” Soái Lãng đứng dậy đi luôn, dẫm phải bẫy rồi thì đành phải chịu thôi, tài kém hơn người không trách ai được, nhưng đừng ai nghĩ có thể thoải mái sai bảo y.
Rời khỏi cửa, đi ra khỏi cái ngõ dài lắt léo, xem thời gian thì đã 10 giờ hơn, khởi động xe phóng ra đường xe qua xe lại, tâm tình hỗn loạn nhất thời khó tìm được phương hướng, không biết phải đi đâu, sống ở đây hai mấy năm rồi, cũng chẳng muốn đi đâu: “Ài, mình phải làm gì đây?”
Soái Lãng đỗ xe lại ở bên con đường không rõ tên, tay đưa lên ngực, ở đó có tấm thẻ ngân hàng cất giữ 500 vạn, y chưa từng đụng tới một xu, khoản tiền lớn như vậy nếu xảy ra vấn đề, đó không phải chuyện đùa, đời này của y coi như hết, miệng dọa người ta như thế chứ lòng sợ lắm.
Đúng, sợ hãi, đi sai một bước thôi mà bùn ngập tới cổ rồi, như con ếch đun trong nồi nhỏ lửa, nhận ra thì đã quá muộn.