← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 162 Khua chiêng gõ trống, xao sơn chấn hổ. (1)

“Đây là thông tin vừa chỉnh lý ra được, mọi người xem đi, hôm qua chúng ta có tiến triển trọng đại, người này chính là Lương Căn Bang, nghi phạm của vụ án lừa đảo qua điện thoại 419, sở tỉnh liệt vào danh sách truy nã cấp A.”

“Trước nay chúng ta luôn cho rằng hắn đã rời khỏi Trung Châu, không ngờ hắn không chạy... Còn nữ nhân trên tranh rất đặc thù, theo như nghi phạm trong vụ án lừa đảo qua điện thoại khai nhận, cô ta tên Tiểu Ngọc … trong đoạn video này chúng ta có thể nhận ra, cô ta vừa nhìn thấy Lương Căn Bang liền hoảng loạn bỏ chạy, sau đó thông qua cửa đổ rác phía sau trốn mất, nhân viên bưu điện đã xác nhận việc này.”

Thẩm Tử Ngang hắng giọng, nói một tràng dài, hôm nay chủ yếu cảnh sát cơ sở hành động, tổ chuyên án nghỉ ngơi một ngày, lúc này bóng đêm phủ xuống, nhưng tinh thần ai nấy không tệ, hắn đổi hình ảnh.

” Cùng lúc đó, chúng tôi cũng tra ra Từ Phượng Phi ra vào tòa nhà Bưu Điện, bọn họ có hai người trừ Từ Phượng Phi với thân phận Vương Lệ, nhân viên bưu điện xác nhận còn có người khác đi cùng là Trần Ngọc Lan. cái tên rất bình thường, không biết có phải là tên thật của Tiểu Ngọc không, không thể tra ra được, tạm thời bỏ qua. Bây giờ chúng ta chỉ cần suy nghĩ ba vấn đề.”

“Thứ nhất, Từ Phượng Phi rời nhà mười mấy năm, có được không chỉ một thân phận, chứng tỏ có gây dựng quan hệ ở Trung Châu. Người này có thể là Lương Căn Bang.”

“Vấn đề thứ hai, Đoan Mộc Giới Bình và Từ Phượng Phi liên tục thay đổi thân phận, tin tức chúng ta biết đã 24 tiếng trước rồi, đôi này không rõ còn ở Trung Châu hay không?”

“Thứ ba, nữ nhân tên Tiểu Ngọc này rất có thể là điểm đột phá của vụ án, cô ta từng lừa tiền của Lương Căn Bang, không biết hai người gặp nhau là trùng hợp, hay là Lương Căn Bang biết tin truy tìm tới nơi... Theo chúng tôi phân tích, hai kẻ này khả năng là xung đột nội bộ.”

Liên tục vấn đề đặt ra khiến phía dưới rơi vào trầm tư, trong phòng chỉ còn giọng Thẩm Tử Ngang vang vang: “Hiện giờ ban ngoại vụ đã liên hệ với hình cảnh, điều tra sổ sách công ty liên quan, mọi chứng cứ chỉ vào Đoan Mộc Giới Bình, người này không chỉ là kẻ đứng sau một loạt vụ án lừa đảo trong nước, mà bốn năm ẩn thân ở nước ngoài cũng có dấu hiệu đáng nghi.”

Lời nói thì mạnh mẽ, nhưng chứng cứ yếu ớt, mọi người cảm thụ được sự khác biệt của kẻ lừa đảo hiếm có này, hắn không chỉ xuất hiện một lần, nhưng bất kỳ lần nào triệu tập phối hợp điều tra thì cũng là giấy tờ giả.

“Nói đi, mọi người cứ thoải mái nói, chúng ta huy động trí tệ quần chúng mà... Tiểu Phương, vụ lừa đảo này là cô phát hiện trước tiên.” Thẩm Tử Ngang điểm danh.

Phương Hủy Đình cười ngượng: “Tôi không mùa rìu qua mắt thợ nữa, để các đồng chí thực địa nói thì hơn.”

Uyển chuyển nói một câu, không ai để ý tới cô, Phương Hủy Đình thành công che giấu hồ nghi trong mắt, bức ảnh nữ nhân kia, cô có cảm giác đã gặp ở đâu rồi, nhưng nhớ không ra, chỉ là cảm giác rất quen thuộc.

“Vậy tổ trưởng Hình nói đi, anh ấy còn một việc thông báo...” Thẩm Tử Ngang ném gánh cho Hình Ái Quốc.

Hình Ái Quốc đứng lên, điều chỉnh máy vi tính, một cảnh sát bình thường chiếu lên màn hình, Phương Hủy Đình tức thì rùng mình, cô nhớ ra rồi, khi đó cô và Tiểu Mộc ra ngoài điều tra bắt được Soái Lãng, hỏi chuyện liên quan tới Nữ Tiêu, sau bặt vô âm tín. Vừa rồi nhìn Soái Lãng mặc cảnh phục cô liền liên tưởng tới vụ án đó, cô gái kia từ vóc dáng và dáng đi đều giống nhau.

Lại, lại là cái tên đó, y không muốn sống nữa à?

Chưa đợi cô suy nghĩ sâu thêm, Hình Ái Quốc đã đập đập mic, nói: “Khả năng mọi người đều không biết người này, nhưng tôi nói cha cậu ấy là Soái Thế tài chuyên gia chống lừa đảo lừng danh của hệ thống công an đường sắt, chắc không ai lạ.”

Những tiếng ồ vang lên khắp phòng, rõ ràng chẳng ai lạ gì Soái Thế Tài, Lý Lỵ Lam nhanh miệng hỏi: “Sao thế Lão Hình, chẳng lẽ công an đường sắt cũng đang tra vụ án này?”

“Tra gì mà tra, thằng nhãi này là dân thất nghiệp không nghề ngỗng gì, không phải cảnh sát.” Lão Hình trả lời: “Không phải cảnh sát đâu.”

Hả? Hay rồi, không ít người bật cười, xem kỹ hơn, nếu không phải cảnh sát thì bộ cảnh phục kia là hàng giả, chất lượng tốt, làm giả như thật, hơn nữa xuất hiện ở nơi mẫn cảm như vậy, có vẻ có trò hay.

Quả nhiên Lão Hình giới thiệu: “Tôi vô tình phát hiện ra thôi, không ngờ thằng nhãi này tra ra Lương Căn Bang và Từ Phượng Phi còn sớm hơn chúng ta, còn lấy đi bản sao giám sát... Y đúng là lấy danh nghĩa cảnh sát đường sắt, phía bưu điện rất phối hợp.”

“Không thể nào.” Hành Song Thành phản bác: “ Khách sạn này thuộc hệ thống Bưu Điện hả, họ là cơ quan sự nghiệp, chẳng nể mặt cảnh sát đâu, y đi một mình, lại qua mắt nhiều người làm việc thuận lợi thế à?”

“Tổ trưởng Hành, chớ xem thường cậu ta, người báo tin vụ án lừa đảo 419 nói với bên ngoài là quần chúng báo tin chính là cậu ta đấy.” Đồng Huy nói vào.

“Nghiêm khắc mà nói thì không thể tính là tố cáo.” Tục Binh thêm một câu: “Nhưng còn lợi hại hơn tố cáo, cậu ta trực tiếp đoán ra thủ pháp gây án và mô hình thao tác của nghi phạm, tuy chúng ta không bắt được Lương Căn Bang nhưng bắt được 12 nghi phạm quanh hắn, mọi suy đoán của cậu ta khi đó đều chứng thực là chính xác.”

“Thế à, thần kỳ vậy sao, sao không thu nạp vào đội ngũ thực địa các anh, không phải cậu ta có tiềm năng lắm à?” Lý Lỵ Lam xem trên màn hình, Soái Lãng giao tiếp với bên nhà khách Bưu Điện cực kỳ thuần thục thuận lợi, bà ta căn bản không biết Soái Lãng, đánh giá.

Lão Hình lắc đầu: “Chị Lý, chị không biết đấy thôi, nhân phẩm cậu ta kém Lão Soái một vạn tám ngàn dặm, riêng tiền án đã có mấy cái, từ đánh nhau gây thương tích tới trộm cắp, nghe nói khi ở khu tập thể đường sắt thuộc loại phá làng phá xóm, tốt nghiệp mấy năm không làm chuyện gì đàng hoàng... Lần trước khi chúng tôi tìm, cậu ta còn đang bị đồn công an giữ.”

“A, thế mới có câu cảnh phỉ một nhà, Lão Soái đúng là tấm gương sáng trong ngành.” Lý Lỵ Lam than một câu khiến cả phòng cười rộ.

Chỉ có Phương Hủy Đình là chẳng thoải mái gì, nhịp thở gấp gáp, mặt đỏ tía tai, toàn thân khó chịu cứ như ngồi trên bàn chông. Thầm kêu, chuyến này hỏng rồi, dù không có chuyện gì chăng nữa, bị tổ chuyên án nhắm vào, thế nào cũng phải tra ra hai năm rõ mười mới thôi.

Còn tội giả mạo cảnh sát nữa, cái này mà truy cứu thì không nhẹ được.