Q2 - Chương: 163 Khua chiêng gõ trống, xao sơn chấn hổ. (2)
Cứ như để khoét sâu thêm lo lắng của Phương Hủy Đình, Thẩm Tử Ngang đứng lên nói: “ Người này mấy hôm trước cùng một người bạn tới hộp đêm Đại Phú Hào ăn chơi, khi đi ra say rượu lái xe xô vào xe CSGT ... Còn ở trong tổ chuyên án của chúng ta một đêm, tôi lấy làm lạ, sao cậu ta lại biết nghi phạm ở nhà khách Bưu điện. Xem băng ghi hình thì thấy mục tiêu của cậu ta vô cùng rõ ràng, tìm gặp đội trưởng bảo an, trực tiếp tới phòng giám sát lấy đi phim ghi hình, trước sau chỉ mất mười mấy phút, sau đó biến mất, tới giờ chúng ta chưa tìm ra.”
“Sao phải nghĩ, cứ bắt về tra là ra thôi.” Hành Song Thành nói xong cảm giác có vài ánh mắt quái dị nhìn mình, cứ như nói sai điều gì.
Thẩm Tử Ngang thong thả nói: “ Tra thì nhất định phải tra, nhưng phải chú ý phương thức phương pháp, Soái Thế Tài là tấm gương cảnh sát tỉnh, huân chương lao động mùng 1 tháng 5, chẳng lẽ lấy lý do giả mạo cảnh sát tra cậu ta?”
“Tra ra được sao? Anh chưa tiếp xúc với cậu ta nên chưa rõ, chỉ cần ba phút cậu ta có ngay lời nói dối hợp lý, giả mạo thì giả mạo, cậu ta không gây bất kỳ nguy hại gì, có bắt cũng phạt trị an, nặng hơn thì giam giữ có thời hạn .... Không ích gì cho việc điều tra của chúng ta ... Mọi người thảo luận đi, thông tin chỉ có chừng đó, ra tay từ đâu đây, sở tỉnh đang nóng lòng lắm rồi.”
Lão Hình, Tục Binh lần trước cùng Soái Lãng truy bắt người, ánh mắt như vô tình liếc về phía Phương Hủy Đình, ý tứ của họ rất rõ ràng, đó là muốn cô nghĩ cách moi ra tình huống Soái Lãng biết ... cô giả vờ không nhận ra, từ đầu tới cuối không nói năng gì, cuộc họp hôm nay làm lòng cô hỗn loạn.
“Tổ trưởng Thẩm, chuyện này tôi nghĩ nên ra tay từ địa phương .” Hành Song Thành phát biểu: “ Phàm là kẻ bỏ trốn, trước tiên là phải huy động tài chính, hai nữa là có người liên lạc ở đương địa ... Cho nên Đoan Mộc Giới Bình mới có thể trốn kỹ như thế ... Nguồn tài chính thì chúng ta tạm thời không động vào được, khả năng gây phản ứng dây chuyền, hậu quả vô cùng. Vậy thì còn người liên hệ, Lương Căn Bang, Tiểu Ngọc và con trai Soái tiền bối, một trong ba người này thế nào cũng có người biết.”
“Phải rồi, tôi nhớ ra rồi, Lão Hình, anh nhớ không? Hai tháng trước chúng ta tìm Soái Lãng tìm hiểu tình huống, cậu ta nói, Lương Căn Bang vẫn ở Trung Châu.” Tục Binh nói xen vào, Lão Hình gật đầu, chuyện này có ghi trong báo cáo công tác.
Hành Song Thành vỗ bàn: “Đấy, điều này chứng tỏ y có dính lính tới nghi phạm, tổ trưởng Thẩm, sao chưa có hành động, bắt y đi, còn có vấn đề gì à?”
“Không phải, tôi không lo cậu ta biết gì, tôi lo là cậu ta không biết gì, làm chúng ta lãng phí thời gian, người này trơn như trạch vậy, ở nhà được cảnh sát hun đúc, ra ngoài lăn lộn xã hội, vài thứ rõ hơn chúng ta, tóm được y không dễ hơn bắt Lương Căn Bang đâu.” Thẩm Tử Ngang hơi dừng lại mắt tựa như nhìn Phương Hủy Đình, thấy cô vẫn không chịu lên tiếng, nói tiếp: “Tôi hỏi thế này nhé, mọi người có nghĩ Đoan Mộc Giới Bình và Từ Phượng Phi còn ở Trung Châu không?”
“Tôi không biết, tôi không đoán, tôi chỉ coi trọng dữ liệu.” Hành Song Thành nhún vai.
“Chỉnh ủy Đồng, các anh thì sao?”
“Theo tôi nghĩ trước khi Đoan Mộc Giới Bình nhận ra chúng ta theo dõi hang ổ của hắn ở Singapore thì hắn vẫn ở Trung Châu. Tôi kiến nghị đồng loạt tra Soái Lãng, Lương Căn Bang, Tiểu Ngọc, Điền Nhị Hổ, phía nào có tiến triển thì chúng ta dồn nguồn lực vào đó.” Đồng Huy nói cách vẹn toàn.
Thẩm Tử Ngang xem đồng hồ, đã gần một tiếng rồi, cuộc họp đã kéo dài, nhìn về cuối bàn: “Thầy Trịnh, thấy có thể chỉ dẫn một chút không?”
Lúc này mọi người mới để ý tham dự cuộc họp hôm nay còn có một người trung niên, tuổi chừng 50, mặc trang phục mùa thu, không giới thiệu còn nghĩ là đồng nghiệp ở tỉnh bên tới phối hợp. Giới thiệu mới biết là Trịnh Quan Quần phó chủ nghiệm ban nghiên cứu tâm lý tội phạm sở công an tỉnh. Cái tên này với Phương Hủy Đình mà nói như sấm bên tai, quay đầu nhìn, chỉ thấy là một ông già trắng trẻo, giống người làm việc văn phòng an nhàn.
“Tiểu Thẩm đã điểm binh, anh lính già này phải quay lại phục dịch, ha ha ... Vậy tôi nói với cảm thụ, hôm nay tôi xem kỹ tài liệu liên quan tới Đoan Mộc Giới Bình, có vài điều phải chú ý.”
“Thứ nhất, đó là vấn đề nội ứng ngoại hợp, cái gọi là giang hồ xưa nay luôn luôn tồn tại, giống như sơ hở của pháp luật, bóng tối dưới tòa nhà, là sự tồn tại khách quan. Chúng ta không hiểu nó, nhưng Đoan Mộc Giới Bình hiểu, dù chúng ta đóng băng tài khoản cũng chưa chắc làm khó được, nếu hắn liên kết thế lực đen ở Trung Châu, vậy hậu quả khôn lường.”
“Bất kể là hắn muốn bỏ trốn, hay làm chuyện gì đó, đều sẽ ngoài tầm mắt chúng ta, biển người mênh mông chúng ta không làm gì được ... Nên tôi cho rằng, lời chính ủy Đồng là đúng, chọn dễ thay khó, hồng thì cứ quả mềm mà bóp, tiến từng chút muột, tích từng thắng lợi nhỏ thành đại công.”
Vỗ tay, Thẩm Tử Ngang đi đầu, loạt tiếng vỗ tay khác phụ họa, nửa là kính phục, nửa là lấy lòng, vị phó chủ nhiệm này trong vụ án truy bắt thành viên cốt cán tà giáo ở Trung Châu thành công miêu tả thủ pháp đặc chưng chúng dẫn tới bắt giữ thành công, đối với cao thủ mới nổi dựa công nghệ cao phá án, bội phục vô cùng.
“Mọi người đừng quá tin vào tôi, phá án nhiều năm như thế, tôi tin một câu, pháp vô định tắc, cảnh sát chúng ta thì tuân theo quy củ, nhưng nghi phạm thì không có quy củ nào cả. Hôm qua Tiểu Thẩm liên hệ với tôi phân tích tâm lý nghi phạm này, tôi xem tư liệu đưa ra kết luận, Đoan Mộc Giới Bình là nhân tài, không chỉ IQ và EQ cũng cao hơn tôi không ít .”
Trịnh Quan Quần nói chuyện thoải mái dí dỏm, thu hút mọi người lắng nghe: “ Đoan Mộc Giới Bình, cha Đoan Mộc Lương Trạch, trước giải phóng là chuyên vàng bạc đá quý có tiếng trong giới học thuật, thời Cách Mạng Văn Hóa bị bức hại tới chết. Mẹ Ngô Nhân Mỹ bị chồng liên lụy, đưa tới nông thôn lao động, vị đại gia khuê tú cương liệt này nghe tin chồng chết cũng nhảy sông tự tử ...”
Cả phòng đều im lặng, một câu chuyện quá thông tục, xưa như trái đất, cha mẹ chết tức tưởi, lớn hên học thành tài, trở về báo thù, phần nào đó trong lòng họ không khỏi suy nghĩ, người ta không sai.