← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 164 Như xa như gần, nguy hiểm sát sườn. (1)

Trịnh Quan Quần tựa hồ cũng hiểu sự im lặng trong phòng đại diện cho cái gì, nhưng ở lập trường bọn họ, cảm xúc cá nhân không đáng nói, đây là một kẻ gây nguy hại cho xã hội, bọn họ phải tìm cho ra hắn.

“Tôi tra tài liệu bình xét lại, ngay cả người tới nhận hỗ trợ cũng không có, chỉ có đứa con côi Đoan Mộc Giới Bình sinh năm 1965, khi cha mẹ chết, hẳn hắn đã hiểu chuyện rồi.”

“Ghi chép cuối cùng về Đoan Mộc Giới Bình là hắn xuất hiện ở Kỷ Huyện năm 1987, theo cư dân đương địa, khi cả nhà bị liệt vào phái phản động, người giám hộ là chú họ xa của hắn, có điều sau khi cha mẹ hắn chết, ngay cả người chú này cũng không dám giữ hắn.... Chắc mọi người hỏi, hắn lớn lên thế nào? Tôi không rõ, nhưng hắn lớn lên rồi.”

“Sở dĩ nói điều này là nhắc nhở mọi người, cha mẹ chết, người thân vứt bỏ, cảnh ngộ bất hạnh rất có khả năng thành nguyên nhân hắn chống đối xã hội.”

“Nhìn từ cuộc đời hắn, tập đoàn lừa đảo kia thu nhận hắn, nhưng hắn lại khi sư diệt tổ, tàn hại đồng môn, còn cả những vụ lừa đảo kia, hoàn toàn không cố kỵ, không giới hạn. Tôi nhìn ra đó là người cực kỳ ích kỷ lấy bản thân làm trung tâm, tính cách biến thái tới vặn vẹo, không thể dùng tư duy thông thường suy đoán hành vi của hắn.”

“Không thể nào, hắn là một tên thần kinh à?” Tục Binh buột miệng.

Mọi người cười, Trịnh Quan Quân không phật ý: “ Đừng coi thường người bị bệnh thần kinh, phàm là người có chút bệnh về tinh thần đều không phải bình thường đâu, khó phòng lắm.”

“Vấn đề thứ hai cần chú ý là tính cách vặn vẹo, khuynh hướng chống đối xã hội, mọi người phải hết sức chú ý, vì loại người này nếu nhìn bề ngoài không nhận ra hắn bị thần kinh, tức là hắn ở trạng thái cân bằng vi diệu, một khi sự cân bằng này phá vỡ, sẽ gây ra hậu quả không ngờ tới. Ví dụ nếu hắn phát hiện đường lui bị chúng ta chặn rồi, hoặc hắn thấy rơi vào cục diện bất lợi sẽ có chuyện ngoài dự liệu.”

“Có thể là chuyện gì?” Đồng Huy hỏi.

“Tội phạm thăng cấp, hắn có thể giết người, tự sát hoặc là dùng phương thức cực đoan trả thù xã hội, kéo tất cả mọi người cùng chết chung với mình … tôi mong suy đoán tệ nhất đó sẽ không xảy ra. ” Trịnh Quan Quần phát biểu xong thở dài ngồi xuống.

Phòng hội nghị lần nữa im phăng phắc, đều bị phán đoán này làm thầm thất kinh... Thảo luận một phen về động tĩnh có thể của nghi phạm, nhưng vì ổn thỏa, vẫn chiếu theo kế hoạch cũ, mở rộng tra xét ở sân bay, nhà ga, đường xá, hi vọng thông qua thanh thế lớn dẫn dụ hắn ra, nếu không chẳng biết làm thế nào.

Đúng 11 giờ, từ KTV, nhà khách, chung cư đơn thân, căn hộ cho thuê, hiệu mát xa, khắp nơi xuất hiện bóng dáng cảnh sát, đường phố cũng có xe cảnh sát hú còi chạy qua, dùng kiểu tra xét "giăng lưới" này ít nhất có thể tranh thủ làm sạch bầu không khí xã hội, thừa cơ tìm ra người che giấu tung tích, bắt kẻ nào tốt kẻ ấy...

Kiểm tra đột xuất tới 3 giờ sáng, vẫn không có kết quả gì.

0 giờ, cao tốc Liên Hoắc, một chiếc Mercedes S seri phóng như bay, được đặc cảnh áo đen tay lăm lăm súng ra hiệu đỗ lại bên đường. Trong xe một nam một nữ, đặc cảnh đối chiếu với ảnh truy nã, muốn xem giấy tờ, hỏi: “Muộn thế này đi đâu?”

“Thôn Lục Bảo, nhà tôi ở đó... Vất vả rồi đồng chí cảnh sát.”

Nam nhân rất nho nhã, nữ nhân rất đẹp, cách cửa sổ còn ngửi thấy mùi nước hoa, cảnh sát xem giấy tờ, lại thấy nam nhân phối hợp như thế, đi vòng quanh xe, nhìn cốp sau, không thấy gì khả nghi, phất tay bảo đồng nghiệp, cho qua.

Không phải, tướng mạo đặc trưng không phù hợp, tựa hồ không giống kẻ bỏ trốn, lái một cái xe bắt mắt, chở theo nữ nhân còn thu hút chú ý hơn, càng không phù hợp, người kiểm tra thở dài: “Đó mới là sống, đi xe đắt nhất, ngủ với em gái đẹp nhất.”

“Ngược rồi, phải nói là, đi xe đẹp nhất, ngủ với em gái đắt nhất.”

Mấy cảnh sát khác nghe vậy đều cười lớn, 0 giờ rồi, hiện giờ bọn họ ở lối ra vào Trung Châu, liền mấy ngày qua đội bọn họ canh giữ tra xét ở đây, chẳng hiệu quả gì, ngược lại, than phiền không ít. Cười đùa châm thuốc, đêm khuya sương lạnh, ngay cả sở trường đấu tiêu hao là sở trường của đặc cảnh, rõ ràng cũng lơi lỏng.

Bóng người ở gương chiếu hậu biến mất, Đoan Mộc Giới Bình khinh bỉ: “Em nhìn đi, chúng ta là người tự do, thoải mái ra vào, cảnh sát Trung Quốc toàn là kẻ chủ nghĩa hình thức, nói gì mà thiên la địa võng, lưới trời lồng lộng, chúng cho rằng mình là thần tiên à... Ngữ mấy thằng này chỉ dọa người dân với bọn trộm vặt.”

Lắc đầu, miệt thị, mỗi lần đi qua ngay dưới vảnh mắt cảnh sát, Đoan Mộc Giới Bình đều giữ ung dung tới biến thái, loại chuyện khiêu chiến này, trò chơi mèo vờn chuột này, khiến hắn kích thích, giống như nghiện vậy, không cách nào bỏ được.

Từ Phượng Phi lúc này mới vừa bình tâm lại, trách: “Bình, gần đây anh làm sao vậy, chuyện này cần thiết sao, quá nguy hiểm.”

“Không, không, em nhầm rồi, càng những lúc thế này càng không có chút nguy hiểm nào... Bọn chúng nhất định cho rằng chúng ta cả ngày hoảng hốt bất an, hoặc trốn chui trốn nhủi, hoặc bỏ trốn vùng ngoài. Nhưng nếu chúng ta nghênh ngang đi xe đắt tiền, chở theo mỹ nữ đi tới chỗ kiểm tra nghiêm ngặt, chúng càng không nghĩ chúng ta là nghi phạm... Đương nhiên nói không chừng chúng chẳng phải đang tìm chúng ta, nhất định cho rằng chúng ta đi rồi.” Đoan Mộc Giới Bình lái xe vững vàng, rất bình tĩnh, giọng nói cũng không có chút gợn sóng nào.

Từ Phượng Phi lại lần nữa bị thuyết phục, sống cùng với nhau đã lâu, cô quen phục tùng, vì người bên cạnh tới giờ chưa từng sai: “ Vẫn cẩn thận thì hơn, với lại em thấy anh chẳng cần tới gặp Lương Căn Bang, hắn là cái thá gì? Chỉ lấy tiền mà còn xảy ra chuyện, thiếu chút nữa bị cảnh sát nhổ tận gốc, trong mười mấy kênh trực tiếp của chúng ta, hắn là kẻ ngốc nhất.”

“Ha ha, cái đó thì anh không phản đối, nhưng ở Trung Châu này không tìm hắn thì tìm ai, với lại anh thích qua lại với kẻ ngốc, như thế thể hiện được ưu thế trí tuệ của chúng ta.” Xe đã đi qua thôn Lục Bảo, Đoan Mộc mở cửa sổ xe ra, gió lạnh ùa vào, mang theo hương thơm vùng hoang dã, hắn hít thật sâu, từng tế bào phổi như muốn hét lên khoan khoái.