← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 165 Như xa như gần, nguy hiểm sát sườn. (2)

Người sống cuộc đời bình lặng thì luôn khao khát kích thích, người quen với nguy hiểm bấp bênh chỉ muốn bình an, Từ Phượng Phi thuộc loại sau, mỗi khi hai người họ ở riêng bên nhau, cảm giác đó càng mạnh mẽ: “Bình, thực ra em thấy cuộc sống ở Trung Châu rất tốt, em thực muốn xây ở đây một ngôi nhà, không đi đâu nữa, chỉ có hai chúng ta tốt biết bao.”

“Em lại lo lắng rồi.” Đoan Mộc Giới Bình đáp chuyện chẳng liên quan, nhưng lại nói trúng tâm sự của cô.

Từ Phượng Phi thất vọng, đổi cách nói uyển chuyển không ngờ bị Đoan Mộc nghe ra, đóng cửa sổ xe lại: “Đúng là hơi lo, vì có đáng không? Chuyện phát triển tới mức này rồi, dây dưa tiếp ở Trung Châu làm gì?”

“Đáng, bất kể vì Anh Diệu Thiên hay vì thầy cha đều đáng.”

“Anh luôn nói thế, nhưng em thấy không đáng, oán thù thì kết rồi, còn cuốn sách kia, chẳng qua là sách dạy lừa đảo thôi, với gia sản của chúng ta bây giờ, chẳng làm gì chỉ phung phí, hai đời cũng không tiêu hết.”

Mỗi khi gặp phải loại khẩu khí này Đoan Mộc Giới Bình lại rất kiên nhẫn như thuyết phục một cô bé: “Em nhầm rồi, hiện giờ chúng ta cái gì cũng có, chỉ không có đường lui, huy động vốn của Thụy Dục đã tới giới hạn có thể bị bại lộ bất kỳ lúc nào. Cái tên Từ Lệ Nhã của em sẽ vào danh sách truy nã, còn anh thì không phải nói nữa ...”

“Anh từng nghĩ tới quốc gia không có hiệp ước dẫn độ để sống, nhưng như thế khác gì chụp một cái lồng lên đầu chúng ta, mãi mãi không thoát .... Hoặc chúng ta mai danh ẩn tính, được, có khả năng này, nhưng với gia sản của chúng ta, muốn kín tiếng cũng không được, càng có tiền, càng khó sống yên ổn. Anh đã nghĩ đi nghĩ lại rồi, nhưng không có cách vẹn toàn nào, anh đâu muốn làm kẻ lừa đảo cả đời.”

Từ Phượng Phi không hiểu: “Vậy chuyện chúng ta làm thì có đường lui à?”

Đoan Mộc Giới Bình để lộ vẻ khao khát hiếm có: “ Đương nhiên, em nghĩ vì sao Anh Diệu Thiên là thánh kinh giới lừa đảo? Đó là vì các đời tông chủ của phái Giang Tướng ai cũng có thể an toàn rút lui, an hưởng tuổi già, chuyện này mấy huynh đệ của anh đều biết, nhưng không biết bí mật là gì.”

“Thật không? Sao em nghe huyền ảo quá.” Từ Phượng Phi không tin lắm.

“Cho nên anh mới phải làm rõ thật giả, nhưng anh nghĩ sự thực nhiều hơn. Dù là anh, nói về thuật lừa đảo cũng không bằng thầy cha, ở cùng ông ấy mười mấy năm, anh chưa từng thấy ông ấy dùng thủ pháp nào hai lần, mỗi lần thành công là biến mất, vĩnh viễn không quay đầu.”

“Trước kia anh rất khinh thường ông ấy, nhưng bây giờ anh mới thấy ông ấy cao minh, thủ pháp của anh có quy luật, dù thiên biến vạn hóa bề ngoài, bản chất cách thức lừa đảo vẫn thế. Còn thủ pháp của thầy cha, không thể nhìn ra manh mối. Nếu anh bị nhìn thấu, ắt phải bỏ trốn, còn ông ấy, dù bị phát hiện, cũng khó khép ông ấy vào tội lừa đảo ... “

Đoan Mộc tán thưởng thật lòng: “Giống như lần này thông qua bán đấu giá bố cục, bố cục này rốt cuộc sâu cỡ nào, ông ta mà không nói ra, em sẽ mãi không thể biết hoàn chỉnh, giờ bại lộ rồi thì ông ta đâu tổn hại gì. Đó là chỗ ông ta cao minh hơn anh.”

“Vậy sao trước kia ông ta lại thua dưới tay anh?” Từ Phượng Phi hỏi vặn.

“Không phải là ông ta thua, mà là không muốn anh bị ngã bởi vụ án ấy, nếu không ông ấy mà khai anh ra thì anh làm sao chạy được, có điều làm thế thì liên lụy tới đám huynh đệ của anh, nhân từ là nhược điểm của ông ấy.”

“Anh chẳng hiểu, đã làm kẻ lừa đảo còn mang cái mặt nạ nhân từ làm gì ... Điều anh không hiểu về ông ấy quá nhiều, cứ nghĩ ông ấy ngồi nhà giam mười mấy năm đi ra thì là ông già thậm chí chả tự lo liệu cuộc sống, vậy mà em xem, ông ta lại có thể bố cục trước mấy năm liền, vẫn có thể hô mưa gọi gió.”

“Bản lĩnh này anh kém xa, anh mà thua trong tay ông ta thì không còn cơ hội trở mình, thế nên anh đoán, trong cuốn Anh Diệu Thiên nhất định chứa bí mật mà anh chưa biết.” Đoan Mộc Giới Bình càng nói càng kiên định: “Bằng mọi giá anh phải có được cuốn sách đó.”

Từ Phượng Phi nghe ra rồi, Đoan Mộc Giới Bình ở lại quyết tìm cuốn sách kia vì đang tính đường lui cho cả hai người, bọn họ không còn cần vắt óc nghĩ cách vơ vét tiền của như nhiều năm trước nữa, riêng sự thay đổi nhỏ này làm Từ Phượng Phi thấy đáng rồi.

Vì thế cô không nói nữa, nghe Đoan Mộc Giới Bình kể chuyện năm xưa, mấy huynh đệ xem tướng tính số, bắt quỷ trừ tà, có vẻ đó là quãng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời hắn, cô bị những câu chuyện như chuyện cười đó làm bật cười mấy lần.

Xe đi gần 10 km, di chuyển vào thôn, lúc dừng xe lại nhìn thấy ngôi nhà mái tròn vươn lên trong trời đêm, Đoan Mộc Giới Bình gọi điện liên hệ một mình xuống xe. Từ Phượng Phi ăn ý lái xe tới nơi kín đáo, tắt đèn, đợi trong bóng tối.

Đoan Mộc Giới Bình nhàn nhã đi trên con đường đất, nghe tiếng côn trùng kêu, hóng gió đêm mát lạnh, nơi thế này tuyệt đối an toàn. Không bao lâu sau có bước chân gấp gáp truyền tới, Lương Căn Bang kích động hô lên: “Có phải là ông chủ Vương đấy không?”

“Nửa đêm canh ba còn có ai khác sao?” Đoan Mộc Giới Bình đáp nhỏ.

“Thất kính, thất kính, mời ...” Trong bóng tối Lương Căn Bang khách khí nói, ngầm đánh giá người này, vóc dáng tầm thước, đầu mái lệch, đi chắp tay sau lưng, lưng hơi còng, trông giống mấy kế toán đơn vị. Nhưng hắn không dám xem thường, đây là ông chủ Vương có tài biến đá thành vàng, được gặp mặt một lần là vinh hạnh lớn.

Đoan Mộc Giới Bình hỏi: “Người đâu?”

“Ở kho lạnh dưới lòng đất, rất an toàn, vị ông chủ Ngô kia bị chúng tôi giam từ hôm qua.”

“Thành thật chứ?”

“Rất thành thật không gây phiền toái gì, tiền mang tới rồi, đầy đủ ... Số tiền này xử lý ra sao?”

“Tiền của anh, tôi chỉ tới gặp người thôi, lại kiếm cho anh chút phiền toái, song có thù lao. Bang Tử, xong việc lần này đi theo tôi đi, tôi nghe nói anh bị công an Đại Lục truy bắt khắp nơi, không ở lại đây được nữa. Ra nước ngoài đi, chỉ cần có tiền, nhân quyền và tài sản của anh sẽ được đảm bảo.”

Cái này Lương Căn Bang tin, không phải bao quan tham đều trốn ra nước ngoài đó sao, nếu được như thế còn gì bằng: “ Vâng, tôi muốn đi rồi mà không có đường. Ông chủ Vương thực sự có thể đưa tôi đi sao?”