Q2 - Chương: 166 Như xa như gần, nguy hiểm sát sườn. (3)
Đoan Mộc Giới Bình có thể nghe ra sự thay đổi trong giọng nói của Lương Căn Bang, cho hắn một câu trả lời yên lòng: “Tôi nếu có thể đi lại thoải mái tự do thì đưa thêm người đi cùng có khó gì, mà thực ra không khó như anh nghĩ, chỉ cần ra tới duyên hải thì chỉ còn là vấn đề lộ phí. Anh nghĩ bao hàng lậu như thế ở đâu ra, cả tấn hàng còn đi được huống hồ là người, mỗi năm số người trốn sang Âu Mỹ phải mười mấy vạn.”
“Chuyện đó tôi cũng nghe nói, kiến thức ông chủ Vương tất nhiên hơn xa chúng tôi.” Lương Căn Bang không tiếc lời nịnh nọt.
Đoan Mộc Giới Bình đưa cành ô liu ra khiến người này càng thêm tin tưởng, cười thầm trong lòng, một kẻ lừa đảo đi tin một kẻ lừa đảo khác, thật ngu ngốc, hắn đời nào mang theo một tên nghi phạm toàn thân đầy chuyện thối tha.
Qua cổng sắt, đi xuống hầm, lại đi không lâu thấp thoáng nhìn thấy ánh sáng, Lương Căn Bang giải thích đó là nơi trông coi Ngô Kỷ Cương, Đoan Mộc Giới Bình đi qua không thèm để ý. Đi qua hai gian nữa, tới phòng chỉ chứa được một người, đây là hầm lạnh đã bỏ hoang nhiều năm, ẩm thấp mọc rêu rồi. Mở cảnh cửa gỗ, người bên trong mắt trừng trừng nhìn Đoan Mộc Giới Bình, hồi lâu không nói lên lời, là Ngô Ẩm Hữu.
Đoan Mộc bảo Lương Căn Bang lui ra, cười nói: “Ngô sư đệ, lâu rồi không gặp.”
“Tôi, tôi biết ngay là anh mà.” Ngô Ẩm Hữu đứng bật dậy nén giận không chửi ra miệng.
“Thông minh với hàm dưỡng đều tiến bộ rồi, ha ha ha, biết tôi sao còn tới?”
“Sư ca, tôi không gài bẫy anh, cũng không hại anh, tôi không có trình độ đó. Anh biết tôi chỉ có đứa con trai này, anh tha cho nó đi, có gì cứ nhắm vào tôi.”
“Ngồi đi, Ngô sư đệ, đừng như thế, nếu không phải chẳng cách nào tìm cậu thì tôi đã chẳng ra tay với cháu mình... Tôi và cậu không thù không oán, hại cha con cậu làm gì?” Đoan Mộc Giới Bình khách khí tới bất ngờ, kéo tay Ngô Ẩm Hữu, hai người cùng ngồi xuống đất. Hắn châm điếu thuốc mới hỏi: “ Chỉ là có vài chuyện nhỏ mới nghe ngóng, dù sao tôi đi mười mấy năm rồi.”
“Sư ca, tôi biết anh tìm thầy cha, nhưng tôi không tìm được.”
Đoan Mộc Giới Bình cắt lời: “Đừng nói với tôi là ông ấy chết rồi, đó là cái mộ giả.”
Ngô Ẩm Hữu mặt mày khó coi: “Chết thì chưa, nhưng thầy cha đã giải tán chúng tôi rồi, anh biết mà thầy cha nói sao là vậy, thầy cha nói từ nay rút lui, không xen vào chuyện của chúng tôi nữa.”
“Ngô sư đệ, vậy ý cậu là định để tôi phí công à, nếu đã rút lui thì Anh Diệu Thiên truyền cho ai? Lúc tôi đi ôm theo 1000 vạn, các cậu chơi lại tôi 800 vạn, coi như hết nợ. Tiền thì tôi không cần, nhưng bảo vật sư môn, cậu phải nói cho tôi tung tích chứ?” Đoan Mộc Giới Bình nhìn chằm chằm Ngô Ẩm Hữu, tuy hắn nói năng lịch sự nhưng không có sắc thái tình cảm gì, bình thản tới mức làm người ta lạnh sống lưng.
Ngô Ẩm Hữu ngần ngừ: “ Là Soái Lãng, người mới, là người kế nghiệp thầy cha bồi dưỡng, cậu ta cầm Anh Diệu Thiên.”
Đoan Mộc Giới Bình nghiêm mặt, tựa hồ thấy khó khăn rồi, qua điện thoại biết đám người của Lương Căn Bang chỉ vừa mới tiếp xúc với người này thì bị đánh một trận phải bò về, đang không biết làm sao thì lại lần nữa nghe thấy cái tên này.
Soái Lãng, y là cái gì mà được kế thừa Anh Diệu Thiên chứ, thứ đó năm xưa lão già nhất quyết không chịu trao cho mình.
Cơn giận bốc lên trong lòng Đoan Mộc Giới Bình.
Ngô Ẩm Hữu sợ Đoan Mộc Giới Bình không tin, giơ tay thề: “Sư ca cứ tra đi, mấy tháng trước tên đó còn là lưu manh đầu đường xó chợ, giờ được thầy cha biến thành nhà giàu gia sản mấy trăm vạn rồi, riêng vụ đấu giá này, y lấy đi nghìn vạn, ở Trung Châu không lấy đâu ra người thứ hai có bản lĩnh này.”
Đây là an bài cuối cùng của thầy cha, căn dặn nếu ai xảy ra chuyện thì đẩy mọi chuyện lên người Soái Lãng, nói y là truyền nhân của phái Giang Tướng, nói Anh Diệu Thiên trên người y, thậm chí có thể nói chuyện bán đấu giá chính là kế hoạch do y lập ra. Tóm lại là kiếm được dê thế tội, Ngô Ẩm Hữu không ngại thêm mắm thêm muối đổ hết cho Soái Lãng. Đây gọi là lấy độc trị độc, lúc này Ngô Ẩm Hữu phải ngầm cảm thán sự trí tuệ, tầm nhìn xa của thầy cha.
Một tên lưu manh nếu giao phong với một kẻ lừa đảo, kết quả là gì, Ngô Âm Hữu nghĩ thôi đã hưng phấn.
“Lại hỏi cậu một chuyện nữa, trong mấy anh em chúng ta thì cậu là tên thích nghe ngóng, tài sản của tôi ở Singapore có phải cậu nghe ngóng ra?” Đoan Mộc Giới Bình đột nhiên chuyển đề tài.
Ngô Ẩm Hữu gật đầu, thẳng thắn thừa nhận: “Là tôi.”
“Bằng vào trình độ của cậu làm sao mà tra ra được chứ?” Đoan Mộc Giới Bình nghi ngờ.
Chuyện này kỳ thực Ngô Ẩm Hữu cũng có chút mơ hồ, thầy cha không giải thích, hắn có thể đoán, người đó là Biện Song Lâm. Năm xưa đám huynh đệ của bọn hắn bắt đầu kiếm được chút tiền biết mò tới mấy sàn nhảy vũ trường chơi thì quen Biện Song Lâm, nghe nói khi đó Biện Song Lâm và Từ Phượng Phi có dính líu không rõ ràng, chẳng hiểu sao Từ Phượng Phi biến thành nữ nhân của Đoan Mộc Giới Bình, lạ nữa là quan hệ giữa hai người này vô cùng thân thiết, còn dẫn về giới thiệu cho thầy cha.
Biện Song Lâm một thời gian theo họ lừa đảo, tên đó rất có thiên phú, thầy cha chỉ điểm một chút đã vượt cả bọn họ, nhưng không thu làm đệ tử.
Lúc Đoan Mộc Giới Bình bắt đầu đi quá giới hạn, thầy cha không khuyên được hắn, nhưng lại đem hết nguy hiểm trong đó nói với Biện Song Lâm, tên đó mũi rất nhạy, ôm tiền chạy mất.
Không ngờ lại thành quân bài quan trọng thầy cha lật thế cờ sau này.
Quân bài như thế, Ngô Ẩm Hữu sao có thể lộ ra chứ, nửa thật nửa giả nói: “Liêu Hậu Khanh, giám đốc của cty Duệ Sĩ, chuyên săn đầu người, hắn quan hệ rộng có năng lực độc đáo, trừ buôn bán nhân tài, hắn còn bán tin tức, tôi vô tình tra ra thông tin về Từ Phượng Phi nhờ hắn, bám theo cô ấy tới Singapore, tra hai năm liền mới ra anh.”
“Tôi phải nhìn bằng con mắt khác, bỏ hai năm bám theo tôi à, cậu thực sự có tiến bộ...” Đoan Mộc Giới Bình thực ra chỉ có lo lắng này thôi, vì hắn xóa hết dấu vết rồi, nhưng Từ Phượng Phi có thể để lộ, biết quan hệ của họ chỉ đám anh em này, gật gù đứng dậy muốn kết thúc cuộc nói truyện, Ngô Ẩm Hữu đứng dậy theo, hắn an ủi: “ Sư đệ đừng lo, tôi không định làm gì cậu, dù sao chúng ta là đồng môn, tôi đảm bảo cha con cậu sống từ nơi này đi ra, tôi còn chưa có gan giết người... Cho tôi chút thời gian xử lý ít chuyện riêng, sau đó chúng ta đường ai nấy đi.”
Nói rồi kệ Ngô Ẩm Hữu cầu xin, Đoan Mộc Giới Bình đi ra ngoài, bảo Lương Căn Bang đóng cửa lại.