← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 167 Phát hiện thời cơ, bắc pháo lui địch. (1)

Lương Căn Bang không dám hỏi hai người ở bên trong nói chuyện gì, vòng qua chỗ đám thủ hạ uống rượu đánh bài, lại đi thêm một đoạn xa, Đoan Mộc quay đầu hỏi: “ Bang Tử, chúng ta tuy làm nghề lừa đảo, nhưng cậu hẳn biết tôi chưa bao giờ nói dối, ít nhất tôi nói ở đâu có tiền là ở đó có, đúng không?”

“Vâng, ông chủ Vương, sao thế ạ.”

“Không sao, bây giờ có nơi có mấy trăm vạn, đó là tính ít nhất... Có muốn không, nó ở bên cậu đấy.”

“Ở đâu ạ?

“Chính trong đó.” Đoan Mộc Giới Bình chỉ nơi giam Ngô Ẩm Hữu, tên đó nếu ngu ngơ như năm xưa thì không cần để ý, nhưng tiến bộ như vậy dựa vào một thân một mình tìm ra hắn, vậy thì đây là mối họa, không trừ bỏ không được: “ Cho cậu biết, bọn chúng giống chúng ta, đều là kẻ lừa đảo, vừa mới làm một vụ lớn, chính là hội đấu giá, chỗ giấu tiền chỉ hắn biết... Kiến nghị cậu ép tí mỡ, tên này béo lắm.”

Vụ lừa đảo bị phát hiện, cảnh sát truy nã đêm ngày, Lương Căn Bang gần như tiêu cạn số tiền kiếm được mấy năm qua rồi, nếu hắn dư dả thì chẳng cần ở lại Trung Châu này, muốn trốn thì phải có tiền, còn là rất nhiều tiền mới được, nên nghe Đoan Mộc Giới Bình nói thế liền hưng phấn ngay: “Vâng, có câu này của ông chủ Vương, tôi dám làm, tôi còn tưởng anh cần tên này làm gì cơ, nếu thế thì tôi có cách khiến hắn nôn tiền ra.”

Trong bóng tối Đoan Mộc Giới Bình nhếch mép cười khó phát giác: “À phải, còn một chuyện nữa, cậu không thể ra mặt, nhưng cần tìm thật nhiều người làm, có cách không.”

“Xem chuyện gì đã.”

“Giúp tôi bắt một người, họ Soái tên Lãng, trong tay hắn có thứ tôi muốn, mang cả người lẫn đồ về đây.” Trước đó là mồi nhử, đây mới là thứ Đoan Mộc thực sự muốn.

“Chuyện này...” Lương Căn Bang ngần ngừ, vừa mới chịu thiệt thòi lớn bởi tên đó, hắn hơi ngán, lại còn nghe nói cha y là cảnh sát nữa.

“Chỉ cần bắt được hắn, tôi không để cậu thiệt đâu, có hai cách trả thù lao cho cậu, một là tiền mặt, 100 vạn. Cách khác là tài khoản ở hải ngoại, cậu ra rồi lấy, tùy chọn... Tôi nói chưa bao giờ nuốt lời.”

“Vậy không vấn đề, chỉ cần có tiền là dễ làm, thằng này ngông nghênh như thế, tôi cũng muốn xử lý nó, tôi kiếm bọn chuyên đòi nợ tới bắt nó, tốn chút tiền thôi mà, không sao. Có điều chuyện kia …”

Đoan Mộc Giới Bình vỗ vai hắn hào sảng nói: “Để tôi lo, đoàn luật sư của tôi sẽ làm cho cậu cả hộ chiếu lẫn thân phận mới, ở đây tôi còn phải trông cậy vào cậu mà, cậu là địa đầu xà, tôi là người ngoài thôi.”

Lương Căn Bang yên tâm rồi, đúng thế, ông chủ Vương tuy thần thông quảng đại, nhưng ở đất Trung Châu này phải trông vào hắn, vỗ ngực đảm bảo: “Anh yên tâm, cứ để tôi.”

“Không cần tiễn, trông coi cho kỹ bọn chúng, không cần biết cậu đối phó với chúng ra sao, trước khi chuyện thành công, đừng để lộ ra.”

“Không vấn đề.”

Tiễn tận ra ngoài cửa, Đoan Mộc Giới Bình đứng nhìn quanh, cảm giác nơi này không tệ, cách quốc lộ bốn năm km, một bên là ruộng rau, bên kia là miệng lò gạch, khắp nơi là công trình trái phép, ở chỗ hỗn loạn như thế sao tìm được hai nhân khẩu mất tích.

Đi bộ không xa thì xe nhá đèn tới bên cạnh, Đoan Mộc lên ghế phụ lái: “Đi Nguyên Dương.”

“Thành phố Nguyên Dương sao?” Từ Phượng Phi ngạc nhiên.

“Đúng, cách đây chừng một tiếng, chúng ta không đi, cũng không ở Trung Châu, cứ loanh quanh, chúng có đoán thì chỉ đoán hoặc đi hoặc ở thôi, không đoán ra chúng ta không đi không ở.”

“Đây là cách hay.”

Xe lên quốc lộ, thuận buồm xuôi gió, không ai ngăn cản, cùng lúc đó tra xét quy mô lớn ở Trung Châu vẫn đang tiến hành, chẳng biết cá lớn sớm đi xa rồi.

…………… ……………….. …………………..

“Phân cục ba bắt giữ 21 nghi phạm, không phát hiện mục tiêu....”

“Trại giam số hai tra hỏi nghi phạm, không có phát hiện mới, có một người có thể xác nhận nghi phạm, nhưng không biết tên thật.”

“Tổ đặc cảnh thiết lập trạm gác không phát hiện mục tiêu.”

“Không phát hiện mục tiêu.”

“....”

Từng tin tức truyền về phòng kỹ thuật, tiếng máy vi tính chạy ù ù, tiếng gõ bàn phím rào rào, từng đôi mắt hằn tơ máu, các kỹ thuật viên không ngừng sàng lọc, thất vọng lắc đầu với Hành Song Thành đằng xa.

Hiện giờ là thời thông tin quyết định tất cả, từ lịch sử gọi điện, đặc trưng dung mạo, quan hệ xã hội, đôi khi chỉ là một sở thích nhỏ cũng có thể biến thành điểm đột phá cho bên kỹ thuật điều tra. Sợ nhất là không có tin tức gì, biến đống máy móc tân tiến thành đống sắt vụn, cảnh sát ngồi sau màn hình thành mù, điếc.

Xem ra đám lừa đảo này không giống những nghi phạm thông thường, Hành Song Thành suy nghĩ chốc lát mới nhấc điện thoại báo cáo Thẩm Tử Ngang ở bộ chỉ huy: “Không phát hiện gì cả.”

“Chúng tôi tìm tới nhà Soái Lãng ở khu tập thể đường sắt cũng không phát hiện điều gì. Tổ trưởng Thẩm, theo người nhà của y nói, Soái Lãng mấy tháng qua làm ăn ở khu phong cảnh Hoàng Hà, tôi nghi y có nơi ở tại đó, có nên phải cảnh sát tới đó canh chừng không?” Tục Binh cũng báo cáo.

Nghe xong báo cáo này Thẩm Tử Ngang vốn ngồi ở bộ chỉ huy đứng dậy, cầm bộ đàm đồng ý, sau đó ra ngoài.

Kiểm tra đột xuất đã gần tới hồi kết, không mò được cá làm ai nấy bực bội, chỉ có Trịnh Quan Quần là giữ vẻ bình thường, ông già thi thoảng chú ý tình hình kiểm tra, còn đại đa số thời gian xem hồ sơ. Vì Thẩm Tử Ngang bận rộn chỉ huy, ông có chỗ nào chưa bắt kịp vụ án hỏi Phương Hủy Đình, phát hiện ra cô cảnh sát xinh đẹp này không khác gì bộ hồ sơ sống, nhiều chi tiết nhỏ cũng nhớ rõ ràng, làm ông bất ngờ.

“Tiểu Phương, cháu tốt nghiệp đại học nào thế?” Trịnh Quan Quần thuận miệng hỏi.

“Đại học cảnh sát Trường Sa, chuyên ngành tâm lý học tội phạm ạ.” Phương Hủy Đình đáp.

“A, trường đó không tệ, tôi nghe nói cháu là người đầu tiên tìm ra đột phá ở vụ án lừa đảo qua điện thoại?” Trịnh Quan Quần rất có thiện cảm với cô gái này, chịu khó chăm chỉ, không giống mấy cô bé bây giờ, có chút nhan sắc là đỏng đảnh kiêu kỳ.

“Không phải cháu.”

“Trên thông báo vụ án nói thế mà.”

“Là do một nhân chứng cung cấp tình huống cho cháu, cháu báo lên tổ công tác chống lừa đảo, nếu bọn cháu tự tra chẳng thể đoán thẻ ngân hàng cũng được lưu thông như hàng hóa.”

“Không tệ, tuổi trẻ không ỷ công.”