← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 168 Phát hiện thời cơ, bắc pháo lui địch. (2)

Lúc này bộ chỉ huy chỉ còn lại vài kỹ thuật viên, các đồng nghiệp ngoại tỉnh đã đi nghỉ, người nhóm điều tra kinh tế thì luân phiên nghỉ ngơi, chỉ còn lại Trịnh Quan Quần và Phương Hủy Đình. Phương Hủy Đình cũng đánh giá viên cảnh sát già này, khác với vẻ tang thương của Soái Thế Tài, vị này rõ ràng có cuộc sống rất thoải mái, thậm chí thói xấu chung của cảnh sát là hút thuốc cũng chẳng có, chỉ uống trà, còn là trà mình mang theo, khác hẳn mọi người.

Đây là người có sức tự kiềm chế cao, cũng là người giỏi che đậy bản thân, mừng giận không lộ ra ngoài... Phương Hủy Đình ngầm đưa ra định nghĩa.

“Cháu đang phân tích tính cách của tôi hả?” Trịnh Quan Quần tập kích bất ngờ.

Phương Hủy Đình cười ngọt né tránh: “Đâu ạ, cháu nếu mà có bản lĩnh đó thì bắt được Đoan Mộc Giới Bình rồi.”

“Câu này không thật lòng rồi, nghề nào cũng có bệnh nghề nghiệp của nghề đó, bệnh của người học tâm lý học là đôi khi hiểu lầm mình hiểu đối phương... Đương nhiên đôi khi có một hai điểm trùng hợp, nhưng mà đại đa số chưa chắc đi vào được thế giới tâm lý của đối phương, não bộ là thứ phức tạp của con người. Ví dụ, tôi nhìn ra cháu có tâm sự, nhưng không rõ tâm sự này tới từ cuộc sống hay công tác, ví dụ tôi nhìn thấy cháu đứng ngồi không yên, nhưng không biết nguyên cớ, đó là tính cực hạn của nhận thức tâm lý.” Trịnh Quan Quần gập hồ sơ lại, tựa như đang nói đùa với Phương Hủy Đình.

Phương Hủy Đình như bị ong chích một cái, lần nữa lấy nụ cười che giấu, không khẳng định không phủ định.

“Ha ha, nếu cháu không chê ta là ông già nửa đường xuất gia thì chúng ta trò chuyện nhé?” Trịnh Quan Quần tựa hồ có hứng thú với cô nói.

Phương Hủy Đình gật đầu: “Bác Trịnh khách khí rồi, là bọn cháu phải thỉnh giáo bác mới đúng.”

“Được được, hai ta không ai khách khí nữa... Tôi mở đầu nhé, cháu thấy Đoan Mộc Giới Bình ra sao?”

“Cháu thấy hắn không có đặc điểm của tính ám ảnh cưỡng chế.”

Không ngờ cô bé này vừa lên tiếng đã phản bác lời mình khi nãy, rất có cá tính, Trịnh Quan Quần càng hứng thú: “Lý do của cháu là gì?”

Phương Hủy Đình thời gian qua không biết đọc hồ sơ về Đoan Mộc Giới Bình bao lần, có chút tâm đắc, trước mặt chuyên gia trong nghề, vừa hổi hộp lại hưng phấn: “ Hắn xuất hiện ở Trung Châu gần như không có dấu vết gì, chỉ vẻn vẹn lúc lấy Anh Diệu Thiên mặc đồng phục nhân viên thế giới giải trí chụp được hình, ngoài ra không có bất kỳ manh mối gì. Hắn ẩn mình kỹ như thế, nếu có chứng ám ảnh cưỡng chế, mà với kẻ thù hận cảnh sát, bất mãn xã hội thì hành vi của hắn phải cố chấp cực đoan hơn, nhưng hắn không biểu lộ ra gì cả.”

Trịnh Quan Quần cười nhẹ: “Lời của cháu trước sau mâu thuẫn, hắn trước sau ẩn mình với cảnh sát càng chứng minh sự cố chấp của hắn, nói không chừng hắn đã thực hiện hành vi phạm tội rồi mà chúng ta không phát hiện ra thôi. Biểu hiện của ám ảnh cưỡng chế có nhiều loại, đa dạng như tính cách con người, có kẻ phô trương, có kẻ làm một cách âm thầm, tự thỏa mãn bản thân, như tôi đã nói, hắn là người cực độ ích kỷ, lấy mình là trung tâm của tất cả.”

Phương Hủy Đình ngẫm nghĩ: “Bác nói đúng, nhưng cháu nghĩ hắn có tính tùy cơ rất lớn, không thể chỉ dựa vào khuynh hướng tâm lý phán đoán.”

“Đoán rất hay, chúng ta chỉ cung cấp khả năng thôi.” Trịnh Quan Quần gật gù: “Đến cháu hỏi.”

“Vậy cháu hỏi...” Phương Hủy Đình bặm môi một lúc, châm chước từ ngữ nói: “ Nếu như có một người, tuổi thơ cha mẹ ly dị, người cha lại nóng tính thích dùng bạo lực thay dạy bảo, thiếu thốn cả tình thương lẫn quản giáo. Sau này ra xã hội không có nghề nghiệp đàng hoàng, từ tâm lý học mà nói, bác thấy một người như vậy sẽ thành người thế nào?”

“Về lý luận mà nói, người như thế sẽ thành tội phạm.”

Trịnh Quan Quân đưa ngay ra một câu khẳng định, song lại chuyển lời rất nhanh: “ Tôi đã nói rồi, não người là thứ phức tạp, tôi dùng một vấn đề khác trả lời câu hỏi của cháu. Có hai nhân tuyển tổng thống, nhân tuyển A, không rượu thuốc, kỷ luật nghiêm ngặt, từng làm quân nhân, có thiên phú nghệ thuật, lại là anh hùng chiến đấu. Nhân tuyển B, thích rượu, tin vào vu thuật, tầng lớp quý tộc, tính cách độc đoán, thậm chí từng kiến nghị dùng súng máy đối phó với bãi công. Cháu chọn ai làm tổng thống đây?”

“Đương nhiên là cháu chọn A.” Phương Hủy Đỉnh thuận miệng đáp, sau đó a một tiếng: “Đây là bẫy tư duy.”

“Đúng, như tôi đã nói từ đầu, vấn đề của người học tâm lý là luôn nghĩ mình hiểu người khác. A ở đây chính là Adolf Hitler, còn B là Winston Churchill, còn về phần kết quả sau này ra sao thì cháu biết rồi đấy... Cho nên tôi nghĩ câu hỏi của cháu, hoặc là lo lắng trong lòng cháu là dư thừa, nếu cháu muốn qua đó dự liệu tương lai thì không nên, biết trước rồi cuộc sống mất đi ý nghĩa nên có.” Trịnh Quan Quần uyển chuyển nói.

Phương Hủy Đình như được cởi bỏ tâm sự lớn, gật mạnh đầu: “Cám ơn bác Trịnh, xem ra tư duy cháu đi vào bế tắc rồi, không nên coi anh ấy là người hết thuốc chữa.”

“ Đừng khách khí, có lẽ tôi đoán ra người cháu nói là ai rồi, tôi cũng hứng thú với người này... Tiếp theo tôi hỏi cháu, có lẽ cháu không trả lời được, cậu ta rốt cuộc là người thế nào, biết được cái gì? Cậu ta và nghi phạm chúng ta tìm không hề có giao cắt về quỹ tích sinh hoạt, tuổi tác cũng chênh lệch, sao lại dính dáng với nhau?” Trịnh Quan Quần hỏi một câu không thể trả lời.

Phương Hủy Đình lắc đầu: “Cháu cũng không biết, nhưng xem ra anh ấy và nghi phạm khó tránh khỏi quan hệ rồi.”

“Người này là điểm mấu chốt, tôi thấy cậu ta còn biết nhiều hơn Điền Nhị Hổ, có khả năng thành người cởi chuông.” Trình Quan Quần lại hỏi: “Vậy tôi lại hỏi cháu, chúng ta nếu truy lùng thì có thể bắt được cậu ta không?”

Phương Hủy Đình không trả lời chính diện chỉ lắc đầu, không thể, trừ khi Soái Lãng tự đâm đầu vào lưới như lần say rượu gây tai nạn trước đó, nếu y có vấn đề thật, mà tám phần là có thật, bằng vào sự cảnh giác lẫn gian xảo đó, đừng hòng bắt được.