← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 169 Phát hiện thời cơ, bắc pháo lui địch. (3)

Trịnh Quan Quần cầm một bộ hồ sơ trên bàn, lấy ra một tấm ảnh nhìn thật kỹ, chính là ảnh Soái Lãng đóng giả cảnh sát: “Tôi cũng nghĩ vậy, cậu ta có vẻ là người thấu hiểu muôn vẻ cuộc sống, nhìn cậu ta đóng giả cảnh sát là biết, cậu ta có thể hóa thân thành rất nhiều vai trò, ẩn nấp quá dễ, phần nào đó giống Đoan Mộc Giới Bình.”

“Ít nhất họ đều hiểu phép tắc sinh tồn, người như vậy đám người bình thường chúng ta nào dễ bắt... Trên thế giới có ba loại người, một tuân thủ các loại phép tắc, ví như người bình thường, cảnh sát đều làm theo luật định. Loại người thứ hai, căn bản không coi quy tắc vào đâu, như Đoan Mộc Giới Bình, Từ Phượng Phi, loại người này hành vi hoàn toàn không có giới hạn để đo lường...”

Phương Hủy Đình có chút linh cảm, vội hỏi: “Loại thứ ba thì sao ạ?”

“Loại này vừa tuân thủy quy tắc, nhưng đứng ngoài quy tắc, lúc nào cũng đi sát mép vực, rất nguy hiểm, đó là Soái Lãng.” Trịnh Quan Quần vừa nói vừa để ý tới phản ứng của Phương Hủy Đình: “Tiểu Phương, tôi không định tìm hiểu giữa cháu và cậu ta có chuyện gì, nói lời này là để cảnh báo cháu, tổ chuyên án sớm muộn cũng đeo bám cậu ta. Những người đi trong dải màu xám như Soái Lãng đều rất thông minh, người thông minh lại bị chính thông minh làm hại, vì đây là dải nguy hiểm, cháu và cậu ta là người của hai thế giới khác nhau.”

Phương Hủy Đình ấp úng: “Bác Trịnh, sao bác biết cháu và anh ấy...”

“Ha ha ha, cái này gọi là người trong cuộc hồ đồ đấy, không phải chỉ tôi nhìn ra, khi Tiểu Thẩm hỏi ý tôi về vụ án tỏ ra lo lắng về cháu rồi. Tôi công nhận loại lo lắng này tồn tại. Đừng giận, tôi không nghiêng về phía ai, chỉ bình luận theo sự việc thôi.” Trịnh Quan Quần cười khà khà tránh lời này quá nghiêm túc, ám chỉ thì rõ, cô gái này phát hiện nhiều vấn đề như thế, vào lúc quan trọng như thế sao bị đặt bên ngoài, trở thành người rảnh rỗi như vậy, chính là vì lo ngại của Thẩm Tử Ngang.

“Cám ơn bác Trịnh, nếu tổ trưởng Thẩm còn hỏi nữa, bác bảo anh ấy lo lắng là dư thừa, cháu biết phải làm cảnh sát thế nào.” Phương Hủy Đình không khách khí, dọn dẹp đồ đứng dậy, ưỡn ngực đi thẳng ra ngoài.

Trịnh Quan Quần nghe tiếng giày xa dần cười thầm, ông ta không định khuyên can, mà muốn khơi lên tâm lý phản nghịch của cô gái cá tính này... nhưng ông cũng nói không sai, mọi nghi vấn đang tập trung vào Soái Lãng rồi.

Lại một đêm không ngủ ở bộ chỉ huy tổ chuyên án, trời dần chuyển từ đêm thành sáng.

“Có tình huống mới...”

Hành Song Thành đang ngủ gà ngủ gật bị đánh thức, tin tức từ hai người cắm chốt tại khu phong cảnh Hoàng Hà truyền về. Hỏi tình hình, thì ra có vài chiếc xe không rõ lai lịch quanh quẩn xung quanh hiệu Mỹ nghệ Hoàng Hà, nhân viên thực địa nhìn cái biết ngay chuyện bất thường.

Hành Song Thành gọi điện cho Thẩm Tử Ngang, Thẩm Tử Ngang khoác áo từ văn phòng chạy ra...

Cách đó mấy chục km, trời vừa hửng sáng, thời tiết vùng núi thi thoảng nghe thấy tiếng gió rít ù ù, nhân viên thực địa co ro trong xe: “Có ba, bốn... Bốn cỗ xe, đội trưởng Tục, xem ra không phải chuyện thường.”

Tục Binh nâng lấy ống nhòm nhìn về phía quảng trường Ngũ Long cách hơn một km, nhìn thấy rõ mấy cỗ xe khi đi khi dừng, giống như còn do dự, một chiếc xe bốn chỗ, hai cái xe van, một xe thương vụ, toàn bộ màu đen, cười nói: “Xem ra không phải mỗi mình chúng ta tìm thằng nhãi đó, Tiểu Phó, cậu thấy lai lịch thế nào?”

“Chắc là xe dùng linh kiện ở mấy cái xưởng ghép lại, lái loại xe này đa phần là đám cho vay nặng lãi dùng, cửa sổ xe dán màng đen, không biết nhét bên trong bao nhiêu... Dù thế nào thì thuần túy là xe đi gây án.” Tiểu Phó đang thao thao bất tuyệt khoe kiến thức chợt kêu lên: “A, hành động rồi, đội trưởng Tục, anh xem...”

Trên xe có mấy người nhảy xuống, cầm bình xịt phun lên hai bên trường hiệu mỹ nghệ Hoàng Hà, mấy dòng chữ xiêu vẹo "thiếu nợ trả tiền", "không trả giết cả nhà". Tục Binh chửi một câu: “Bọn vương bát đản này sao lại tìm tới đây... Tiểu Phó, chụp hết lại, xử lý sau.”

Tiểu Phó nhìn thấy mấy camera giám sát gần đó nói: “Bọn chúng không chạy được đâu có camera.”

“Bọn này ăn gan báo tim gấu hay sao mà giữa ban ngày ban mặt đi đòi nợ, lại còn bày thế trận lớn thế này?” Tục Binh không hiểu, xem thời gian thì gần 7 giờ rồi, nếu để du khách khu phong cảnh nhìn thấy lưu manh hoành hành nơi này thì ảnh hưởng không tốt, xin mệnh lệnh bộ chỉ huy, bộ chỉ huy lại hạ lệnh án binh bất động...

Đám người Tục Binh nhận lệnh ở nguyên tại chỗ chờ đợi, nhưng có kẻ không chịu ở yên, trên đường có hai chiếc xe phóng tới, sau đó đỗ trước bốn chiếc xe kia, trong loa còn có tiếng quát truyền đi rất xa: “Con mẹ đứa nào mù mắt thế, không muốn sống nữa à?”

Hai bên thùng xe nhô ra mười mấy ống pháo, chĩa về phía đám xe kia, Tục Binh ngẩn người, bốn người trước sau thộn mặt, đó là xe pháo lễ của công ty tổ chức hôn lễ, cái thứ này căn bản không có sức sát thương, dùng làm gì? Hay là được cải tiến rồi?

Đang tò mò thì bên kia đã loạn, trong xe có người đi ra, nhảy lên nóc xe gõ ống pháo keng keng chửi: “ Toàn bộ bọn ở đây, có thằng nào bắt thằng đấy, con mẹ nó dám phun lên tường à, lát nữa chúng mày phải liếm sạch.”

Chính là Đại Ngưu, còn đang cầm ống sắt quát tháo thì từ bốn cỗ xe kia, cửa xe mở ra, hơn hai mươi người xuất hiện, cao thấp béo gầy đủ cả, làm Đại Ngưu sợ trố mắt.

“Ha ha ha, cái thằng này sao xấu thế nhỉ?” Tên tóc vàng cười hết sức khả ố.

“Mẹ nó, định dùng cái mặt này dọa chúng ta đấy à, ê, thằng kia, quỳ xuống liếm giày bọn anh nhanh còn lành lặn mà về với mẹ.”

Tức thì tiếng cười rộ lên.

“Xuống đây, gọi ông chủ của bọn mày ra, hôm nay không trả tiền, bọn tao phá cái cửa hiệu này.” Tên cầm đầu phanh áo ngực, lộ ra góc dao phay gài trong người.

Ở đằng xa, trong xe giám sát, một cảnh sát hỏi: “Đội trưởng Tục, làm sao đây, xảy ra chuyện mất.”

“Không đâu, chưa thấy chính chủ bọn chúng sẽ không ra tay, đám này mục tiêu rõ ràng là Soái Lãng... Đợi đi, Soái Lãng chắc chắn đã biết rồi, thế nào y cũng phải thò mặt ra thôi.”

Tục Binh thấy đây là cơ hội tóm con chuột đang trốn trong hang nên kiên nhẫn chờ đợi, không ngờ chỉ chớp mắt hiện trường đã loạn.