← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 170 Phát hiện thời cơ, bắc pháo lui địch. (4)

Loạn rồi, loạn thật, vốn tưởng rằng đã dọa cho thằng to xác xấu xí kia sợ vãi cả đái ra, ai ngờ Đại Ngưu còn điên hơn tưởng tượng, mặt đỏ gay như Quan Công, rống lên: “ Cười cười cái buồi, có biết bố mày là ai không, tới nhà ga thử hỏi xem Ngưu gia là ai. Mẹ chúng mày, dám phá chuyện làm ăn của anh em tao, hôm nay không xin chúng mày tí huyết, chúng mày không biết Ngưu Ma Vương có mấy cái mắt.”

Hả, thằng này điên à, cả đám lưu manh ngỡ ngàng nhìn nhau, sau đó có người hô: “Chém chết mẹ nó đi.”

“Kéo nó xuống đánh bỏ mẹ nó.”

Cả đám bị chửi lên cơn, chưa nghe chỉ huy kéo cả tới.

Đại Ngưu nhanh chóng đeo vào một cái mặt nạ chống độc, vỗ khoang xe quát: “Bắn.”

Những tiếng uỳnh, uỳnh, uỳnh vang lên không dứt, tiếng pháo rền vang, khói bay mù mịt, đám người xông tới kia tức thì mắt chảy nước, mũi thở không ra, ho liên hồi, chửi bới, kêu gào không dứt bên tai.

Tình thế chớp mắt nghịch chuyển, đám cảnh sát nhìn lồi mắt, Tục Binh cuống lên hô: “ Ngăn lại, ngăn hai cái xe pháo kia lại, con mẹ nó, còn vương pháp nữa không, bọn khốn này lại còn mang cả cương pháo ra ẩu đả nữa à? …. Không, khoan đã … “

Hai chiếc SUV cấp tốc khởi động, không ngờ đi được vài mét thì cùng phanh lại, xe pháo chạy rồi, nhưng tới mấy xe công trình, pháo đoán chừng là tín hiệu, cửa xe rầm rập mở ra, một đám người trang phục công nhân nhảy xuống, mặt đeo khẩu trang kín mít, vũ khí là tề mi côn, bao vây đám người không mở mắt ra nổi kia đánh túi bụi. Lại có mấy tên chạy tới bốn chiếc xe của đám đòi nợ thuê, Tục Binh nhìn thấy rõ họ mở nắp xe, cắt dây điện...

Tới như gió, đi như điện, đánh một trận thì có tiếng còi, đám công nhân lên xe, thoáng cái đi mất sạch rồi.

“Con mẹ nó, đám người này được huấn luyện còn chuyên nghiệp hơn cảnh sát chúng ta.” Trên xe có một nhân viên thực địa chấn kinh thốt lên.

“Lần đầu tiên tôi thấy có đám ác hơn bọn đòi nợ thuê.”

“Đội trưởng Tục làm sao đây, đuổi bên nào?”

“Không đúng, hiện trưởng có người chỉ huy, đám người này vừa tới không lâu thì xe pháo tới, sao chỉ huy từ xa được... Soái Lãng nhất định đang ở hiện trường, mau mau điều mấy tổ khác tới bao vây, chúng ta khống chế toàn bộ đám người đánh nhau này... Ra tay, ra tay...”

Tục Binh vừa hô một cái, cấp dưới đặt còi cảnh sát lên, xe cảnh sát hú còi phóng tới, đạp cửa xe xông ra, hô lớn giơ tay lên cao không được nhúc nhích, đám kia vài kẻ còn sức chiến đấu liền phản kháng, nhưng đấu sao nổi đám cảnh sát như hùm như beo, tên nào đứng lên đánh ngã tên đó.

Vừa khống chế được hiện trường thì xe cảnh sát của công an khu phong cảnh tới, vừa nghe nói là trung đội hình sự của thành phố, lại là người của tổ chuyên án, cảnh sát tuần tra cuống lên chạy qua bên gọi điện thoại.

Tục Binh cau mày, gần như có thể đoán ra cảnh sát của đồn công an tới muộn đúng lúc là do ai chỉ huy, thế lực thằng nhãi đó lớn tới mức không ngờ rồi. Có điều không để ý, lập tuyến cảnh giới, xử lý hiện trường, chụp ảnh, cố tình tập trung vũ khí ẩu đả lại với nhau chụp ảnh, số vũ khí này bọc vải ở đầu, xem ra là còn để ý tránh xảy ra chuyện, nhưng không ngờ gặp đối phương vác cả pháo ra bắn, chớp mắt mất sức kháng cự rồi,

Có cảnh sát kiểm tra hiện trường xong chạy lại báo: “Đội trưởng, là mù tạt, nhồi vào trong pháo đám cưới rồi phun ra.”

Tục Binh nghiến răng nghiến lợi, cái chuyện thối nát khiến hắn bị bại lộ rồi, đau dạ dày, một đám lưu manh bị đám lưu mạnh vô lại chỉnh cho một trận, còn cảnh sát đi chùi đít, tên chỉ huy chắc đang cười trộm ở góc nào đó.

Mấy tổ khác nghe tin chạy tới, toàn bộ tổ chuyên án cũng bị kinh động, khẩn cấp phái cảnh sát luân phiên nghỉ ngơi lên xe hỏa tốc tới khu phong cảnh Hoàng Hà.

……….. …………………………..

Bốn người, năm người, sáu người... Từ trên xe ba bánh nhảy xuống, bắt giữ một người, kẻ này vừa rồi nhân lúc hỗn loạn lẫn vào đám đông bỏ trốn, đưa tới một chỗ lõm tránh gió bên đường. Sáu người vây hình tròn tra hỏi, xem ra tên kia cứng đầu không trả lời, tức thì nhận một trận đòn tàn bạo, tên bị đánh khóc lóc kêu gào cầu xin, đánh lại hỏi, dừng lại đánh, kẻ ác đúng là có kẻ ác trị, biện pháp này rất hiệu quả. Tên kia thi thoảng bị đánh kêu như heo chọc tiết, nhưng chỗ này là nơi đồng không mông quạnh, đoán chừng thấy mình hét với tông cao nhất mà đám kia chẳng thèm ngăn cản thì có hét nữa cũng không ai đến, đành khai...

Có điều khai cũng ăn đòn, khai xong cũng chẳng có kết cục tốt đẹp, bị lôi như bao tải rách ném lên một cái xe ba bánh, trên xe là thôn dân trông như người bán lợn, trói gô lại.

Người cầm đầu lẫn tra hỏi là Đại Ngưu, dặn: “Đưa tới đồn công an, đây là bọn khốn kiếp cho vay nặng lãi, không phải thương xót, để đồn công an xử trí nó.”

Tên kia nghe nói đưa đến đồn công an thì cuồng lên vùng vẫy: “Đừng, các vị đại ca...”

Ai ngờ thôn dân không khách khí, vung nắm đấm to như cái bát bốp một phát, giẫy vài cái nằm đơ luôn. Thôn dân bán lợn thấy mấy người kia sắp đi, gọi: “Này mấy anh, các anh nói lời phải giữ lợi nhé.”

“Yên tâm, mấy tấn xi măng thôi mà, tôi sẽ sai người đưa tới.” Đại Ngưu chẳng quay đầu lại, đám thôn dân này dễ sai bảo cho ít lợi ích là chỉ huy được rồi.

“Vậy còn tài trợ?” Thôn dân lại hỏi, trông thôn muốn xây viện dưỡng lão, trừ mọi người đóng góp thì phải trông cậy vào hóa duyên.

“Xin ông chủ Soái ấy, y sống trong thôn các anh, dám không tài trợ à?” Đại Ngưu vẫy vẫy tay rồi cùng đám người cuối cùng đi bộ rút đi, tới ngã ba lên xe đợi sẵn men theo đường thôn chạy về thành phố.

Chiếc xe ba bánh chợ cá lọt lưới kêu bành bạch phun khói mù mịt chạy trên đường đất mấp mô, mười mấy phút sau tới được khu phong cảnh, thực ra mấy xe không đủ tiêu chuẩn này không được vào khu phong cảnh đâu, nhưng thôn dân à, họ bất chấp, nhà tôi ở đây, không cho chạy xe thì chúng tôi bê à?

Lúc này là 8 giờ hơn, khu phong cảnh cấp AAAA náo nhiệt vô cùng, hiện trường vừa nãy đã dọn dẹp bảy tám phần, thôn dân lái xe nhìn thấy tường hiệu mỹ nghệ đã quét lại sơn chỉ còn để lại vệt mờ mờ, mắng tên đằng sau không biết làm việc, lái thẳng xe húc vào tường một cái là xong, sửa lại vào mắt... Lái xe tới trước một cái xe tuần tra cảnh sát, viên cảnh sát chỉ phất tay, tự đưa tới đồn đi, đều ở đó.

Thôn dân lái xe trên đường như chỗ không người, quát tháo khách du lịch, tới thẳng đồn công an.