Q2 - Chương: 171 Vừa lừa vừa dọa, người gian ta trá. (1)
Tục Binh từ xa thấy nơi này nhốn nháo chạy tới hỏi tình hình, cảnh sát tuần tra trả lời đơn giản: “Thôn dân bắt được cá lọt lưới, đưa tới đồn công an rồi.”
“Bọn họ từ khi nào lại biết tuân thủ pháp luật như thế chứ?” Thừa biết trò này là sao, Tục Binh không truy cứu, dù sao cũng không phải mục đích của họ, hỏi: “Đồng chí, mấy ngày qua anh có nhìn thấy Soái Lãng của hiệu đồ mỹ nghệ kia không?”
“Không thấy, dù có thấy tôi cũng không chú ý, đội trưởng Tục anh xem, người đông thế kia, mỗi ngày mấy chục vạn khách du lịch qua lại, còn sắp tới cao điểm Quốc Khanh, ai để ý nhiều thế?” Cảnh sát tuần tra nhảy lên xe điện cảnh sát tiếp tục đi tuần.
Lục này Tục Binh với mấy cảnh sát hình sự hỏi tình hình đã tới hồi kết, cửa hiệu đã mở cửa, hướng dẫn viên du lịch cầm những lá cờ nhỏ dẫn từng đoàn khách kéo tới như thủy triều. Có hai tên béo gầy vừa sơn xong tường hiệu mỹ nghệ, đang chuẩn bị về hiệu, Tục Binh hỏi: “Cậu tên là gì?”
“Tôi tên gì liên quan quái gì tới anh.” Tên béo trợn mắt, ở nơi này lâu, tính cách thay đổi không ít, láo lếu hơn trước kia không ít.
Tục Binh không thừa lời nữa rút ngay giấy tờ ấn vào mặt hắn.
Tên béo thay đổi ngay cái vẻ mặt gợi đòn, cười rất đê tiện: “Ui ui, anh cảnh sát, bảo sao lại uy phong như thế, nhìn thế nào cũng không giống ác đồ, anh phải chủ trì công dạo của chúng tôi, cửa hiệu của chúng tôi tổn thất lớn rồi.”
“Lải nhải cái gì, hỏi cậu tên là gì?” Tục Binh dứt khoát đi luôn vào hiệu
Tên béo vẫn lải nhải: “Hả vừa rồi đã lấy lời khai của tôi rồi mà, tôi tên Điền Viên các anh quên rồi à?”
Tục Binh tức vẹo mũi, bình thường cái bộ mặt giết người của hắn có thể trấn áp được những tên tội phạm hung ác nhất, vậy nhưng hôm nay gặp phải một đám lưu manh thôn, lưu manh thương nhân, vô lại, nói chuyện làm việc cứ khiến người ta phải cáu: “Được, cậu tên Điền Viên chứ gì, giúp tôi chuyển lời này cho Soái L ...”
“Ôi, ôi, anh cảnh sát ơi, anh làm khó tôi à? Nếu là lời khó nghe, ông chủ của tôi đuổi việc tôi, tôi phải đi gặp ai để kêu đây?” Cái miệng của Điền Viên nó cứ nói không ngừng, không chống đối, nhưng từ việc nhỏ tới việc lớn đều không phối hợp, nhưng vừa thấy Tục Binh vung tay làm động tác muốn tát, hắn lại thay đổi nhanh như chớp: “Anh nói đi, anh nói đi ... Gặp mặt ông chủ tôi sẽ nói.”
“Nói với cậu ta, đi đủ xa rồi, phải quay đầu thôi ... Nếu còn không phanh xe sẽ không quay lại được đâu.” Tục Binh nói một câu khó hiểu: “Nói với cậu ta, tôi nói vậy là muốn tốt cho cậu ta.”
“Vâng vâng, nghe thấy rồi ạ ...” Điền Viên khom lưng cười hi hi hi, bộ dạng khiến người ta không biết làm ra sao với hắn.
Tục Binh bực không nói gì thêm, xoay người đi luôn, Điền Viên nhìn hắn lên xe đi rồi không cười nữa, Bình Quả chạy tới thì thầm: “ Tao thấy anh cảnh sát nói đúng đấy, chuyện Nhị ca vừa làm hơi ...”
“Hơi cái đếch.” Điền Viên trong sự kiện lần trước đi theo Soái Lãng chứng kiến toàn bộ nhân tính xấu xa, cũng thấy bản lĩnh xoay trời lật biển của Nhị ca, đẩy thằng bạn một cái: “ Tính Nhị ca mày không biết, anh ấy chúa ghét rắc rối, nếu đã phải làm việc gì tức là cần phải làm việc đó, bọn cảnh sát biết cái mẹ gì, tưởng chúng nó tử tế à? Tao nói cho mày biết, bọn này đảm bảo rình rập từ đầu, thấy bọn lưu manh kia tới nhưng không ra ngăn cản, đợi chuyện ầm ĩ lên rồi ra mặt làm người tốt. Bớt tin lời bọn chúng đi, trông coi tốt cái cửa hiệu cho Nhị ca.”
“Nhưng mà ...” Bình Quả vẫn thấy lo, gần đây sự cố liên tiếp lần sau lớn hơn lần trước.
“Làm việc đi làm việc đi, Nhị ca nói rồi, nếu cảnh sát ra mặt ngăn cản thì phối hợp, nếu chỉ tới giải quyết tàn cuộc thì cho chúng đi chùi đít là đủ, nghe Nhị ca không sai đâu, anh ấy tính cả rồi.” Điền Viên lại đẩy vai Bình Quả, bắt đầu một ngày bận rộn.
Thực ra khó trách đám Tục Binh, mỗi bên có lập trường khác nhau, bọn họ cũng phải nghĩ cho đại cục, không thể không làm như thế. Tục Binh và đám thực địa đi hỏi chuyện chủ doanh nghiệp xung quanh, nhưng không ai phối hợp, đều nói là lâu rồi không thấy Soái Lãng, hơn nữa nhắc tới ông chủ Soái là ai khen không ngớt, khẳng định ông chủ Soái là người tình cảm nghĩa khí không thù oán với ai ....
Điều này khiến Tục Binh hiểu, hoặc là cơ sở quần chúng của Soái Lãng quá tốt, mọi người vào hùa bao che cho y, hoặc là thanh danh quá thối, uy quá cao, không ai dám trêu chọc .... Nhưng nghe giọng điệu sốt sắng của họ, khả năng là cái thứ nhất, làm Tục Binh phải nhìn với con mắt khác.
Tên này sao làm được chứ?
Thực ra đơn giản thôi, giờ các cửa hiệu đều bán lẻ ít đồ thủ công mỹ nghệ, Soái Lãng cung cấp cho họ giá bán buôn, rút kinh nghiệm lần trước, y không phát tài một mình, kéo hết mọi người vào cùng một bọn. Giờ mọi người cùng chung lợi ích bọn họ tất nhiên đoàn kết bảo vệ chuyện làm ăn rồi.
Xe rời đi cũng khá vất vả, khu phong cảnh dần trở nên náo nhiệt, hôm nay trời cao vời vợi, xanh ngắt một màu, nắng thu trên núi ấm áp, thời tiết đẹp vô cùng. Từng chiếc xe lớn chở đầy khách đi qua, tâm tư đám người Tục Binh giống nhau, ở loại hoàn cảnh này, giờ chưa có tin tức là không có khả năng có tin gì rồi, không ai nói gì, sợ chọc giận Tục Binh. Gặp phải loại chuyện này, cảm giác toàn thân đầy sức lực không biết dùng vào đâu, ai cũng khó chịu.
Lát sau xe tới đồn công an, nơi này náo nhiệt lắm rồi, khi họ vừa tới thì cái xe ba bánh chở người vừa mới đi, một đám thôn dân răng vàng nhảy lên sau xe chào hỏi đồn trưởng Bạch. Tục Binh xuống xe tìm được chính ủy Đồng, Đồng Huy chỉ tên vừa bị mang tới, mặt mày máu me be bét, bị cảnh sát đưa đi thẩm vấn: “Nhìn thấy cơ sở quần chúng tốt chưa, người dân bắt con cá lọt lưới duy nhất về rồi.”
“Mấy cỗ xe kia đâu, không chặn được sao?” Tục Binh hỏi.
“Chạy rồi, bên kỹ thuật không tìm ra, chắc là vòng đường thôn đi rồi.” Hình Ái Quốc đi tới.
Tục Binh đấm tay vào nhau: “Sao lại để chúng đi mất, Lão Hình, anh không thấy thì thôi, bọn chúng có tổ chức lắm, trực tiếp dùng pháo, mấy chục tên kia thất điên bát đảo, sau đó mới lái hai xe tới, nhảy xuống đập một trận bỏ đi. Chuyện này không cần điều tra cũng biết ai tổ chức, xem hồ sơ Soái Lãng là thấy, từ nhỏ y tổ chức ẩu đả thành chuyên gia rồi.”