Q2 - Chương: 172 Vừa lừa vừa dọa, người gian ta trá. (2)
“Sao không ngăn từ đầu cho yên chuyện? Giờ coi như làm phật lòng đủ các bên rồi, lại phải đi xử lý hậu quả.” Hình Ái Quốc cũng tới khu phong cảnh, trách Tục Binh.
“Bộ chỉ huy ra lệnh, tôi biết làm sao, lúc đó chẳng phải mục tiêu chưa rõ ràng à, định ép y phải ra mặt giải quyết, ai ngờ ...” Tục Binh hạ thấp giọng xuống: “Tôi nghi đám này cùng một bọn với y.”
Nói rồi hất mặt về phía đồn trưởng Bạch và một đám dân cảnh, Đồng Huy biết tính khí Tục Binh không tốt, kéo hắn đi, khuyên: “Nước quá trong không có cá, cơ sở quần chúng là quan trọng nhất, Soái Lãng đã là địa đầu xà ở khu này, bọn họ sao tránh khỏi tiếp xúc ... Với lại không phải không có thu hoạch, bắt được hai bảy tên, có thể cung cấp không ít tình huống, đoán xem lai lịch của chúng thế nào?”
“Bọn cho vay nặng lãi chứ gì?”
“Sau lưng còn có tên cặn bã lớn cơ, Thương Ngân Hà, tổng giám đốc công ty hữu hạn khoản vay vừa và nhỏ Hoa Ngân.”
“Hắn à, cái tên mấy năm trước chúng ta xử lý.” Tục Binh nhớ mang máng cái tên này.
“Chính là hắn.”
“Soái Lãng không có gia nghiệp, không phù hợp với yêu cầu vay tiền.”
“Thì vấn đề ở đó, hiện giờ Hoa Ngân kinh doanh đã có tính công ty hóa nhiều hơn rồi, chủ yếu phục vụ đối tượng là xí nghiệp vừa và nhỏ, đám người cặn bã mà hắn nuôi thuộc lực lượng cơ động giống đám đánh thuê, do Thượng Ngân Hà chị huy hay do người ta thuê sẽ thành mấu chốt sự việc “ Đồng Huy hỏi: “Các cậu thấy sao?”
“Chuyện này không dễ.” Tục Binh gặp khó, lấy kinh nghiệm của hắn phán đoán, đám lưu manh được nuôi này căn bản không có quan hệ trên dưới gì cả, dù có tra, chủ mưu vẫn có thể phủi sạch không nhận.
“Vì không dễ nên chúng ta mới phải thương lượng ... Trước tiên đợi thẩm vấn kết thúc, có khẩu cung chính xác rồi tính toán tiếp.” Hình Ái Quốc trần tĩnh hơn, khoác vai tục binh tới phòng đồn trưởng.
…………… ………………. …………….. ……..
8 giờ 40 phút sáng, tổng bộ Cty mậu dịch xe hơi Hoa Thái, Soái Lãng từ trên taxi xuống, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Đỗ Ngọc Phân, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao 18 tầng, nói một câu “nhờ cả vào chị”, cúp máy, chỉnh lại cổ áo đi vào.
Soái Lãng cũng không ngờ chuyện xảy ra nhanh thế, tối qua suy đi nghĩ lại, nhược điểm duy nhất của y chính là cửa hiệu ở khu phong cảnh, vất vả lắm mới có chút gia nghiệp này, quyết không để nó bị hủy, nếu không y không thể tha thứ cho bản thân. Dù đối phương có giở trò thiên biến vạn hóa gì thì cũng chỉ là tìm người đối phó mình, mà tìm ai, chắc chắn là bọn lưu manh đầu đường xó chợ, mà đám này Soái Lãng căn bản không sợ.
Chỉ không nghĩ tới đối phương tìm một đám thu tiền vay nặng lãi đối phó với mình, Đại Ngưu tìm được tên cầm đầu đánh một trận hỏi ra lai lịch, vậy là có hậu họa rồi, không giải quyết triệt để thì phiền toái không dứt.
Vì thế Soái Lãng cẩn thận an bài chuyện sau này, người y có thể tin tưởng nhất là Đỗ Ngọc Phân, gửi gắm cô chuyện ở khu phong cảnh, sau đó tìm cách xử lý việc này.
Đối phương kéo thêm thế lực khác, Soái Lãng không thể đơn thương độc mã. nghĩ tới vị tổng giám đốc Hoa Thái, nói không chừng có thể làm lá chắn cho y được một lần.
Lúc này Soái Lãng ăn mặc cực kỳ đặc sắc, một bộ đồ Tôn Trung Sơn rất không hợp thời, cái quần thụng cổ của Trung Quốc rất nhà quê, một đôi giày vải Bắc Kinh, trước kia đi theo lão già đóng giả thầy âm dương phải mặc như thế, lúc đó cực ghét, giờ cảm giác mặc lên người không tệ, ít nhất là thoải mái lắm. Mình mặc có đắt tiền tới mấy chẳng tăng thêm một tí tỉ lệ quay đầu nào, chứ ăn mặc thế này tỉ lệ quay đầu trên 50%.
Đấy, vừa rồi có em gái đúng chuẩn mỹ nữ công sở quay đầu nhìn, Soái Lãng làm ra vẻ cao nhân ẩn thế, mắt không nhìn ngang ngó dọc, trong lòng lâng lâng, về sau có khi nên mặc thế này nhiều hơn.
Không ngờ vào cửa bị ngăn lại, bảo an nhìn cách ăn mặc quá thời hỏi cộc lốc: “Tìm ai?”
“Tìm Hoa Thần Dật.” Soái Lãng đáp ngắn gọn.
“Tổng giáp đốc Hoa mà anh nghĩ muốn gặp là gặp à, có hẹn không?” Bảo an nhìn ra sau lưng Soái Lãng, nhìn gì? Nhìn xe chứ sao, không có xe, đi bộ tới, càng khinh.
“Này người anh em, tôi kiến nghị cậu đừng đánh giá người ta qua vẻ bề ngoài, tôi gọi điện một cái Hoa Thần Dật xuống, cậu không còn việc mà làm đâu.” Soái Lãng nhẹ nhàng nói một câu.
Bảo an trố mắt, khẩu khí lớn quá, hắn nửa tin nửa ngờ: “Anh là ai, tôi dễ dàng cho anh qua cũng khó giữ bát cơm.”
“Nói với thư ký Lưu, chính là cái cô thư ký già ấy, không thì tìm phó tổng Trần, nói đệ tử Cố Thanh Trì đại sư tới bái phỏng ... Tôi không làm khó anh, thế nào?” Soái Lãng đột nhiên nhận ra, cuộc sống kiểu lão già cũng thú vị phết, nếu sau này không có việc gì, ra công viên múa Thái Cực, tắm nắng, trêu mấy phụ nữ trung niên, rảnh rỗi thì dạy vài đứa đồ tử đồ tôn để chúng phụng dưỡng, lâu lâu lại ra vẻ làm cao nhân ... Chậc chậc, tha hồ tiêu diêu.
Dù sao tốt hơn tối ngày nhậu với thằng béo, sớm muộn cũng có vấn đề.
Bảo an bầm điện thoại gọi, sau đó ngạc nhiên, hơi hạ mình xuống: “Mời anh, tấng 17, thư ký Lưu ở đó.”
“Đa tạ.” Soái Lãng chắp tay kiểu giang hồ.
“Không có gì, không có gì.” Bảo an cũng học theo đáp lại, hơi lúng túng, không rõ người này lai lịch ra sao, thời đại này sao còn kiểu người như thế, như vừa xuyên không tới ấy.
Đi qua đại sảnh, bị mấy em tiếp tân trố mắt nhìn, Soái Lãng khẽ mỉm cười gật đầu, ung dung đi thang máy lên tầng 17, gõ cửa phòng thư ký.
“Vào đi.” Thư ký Lưu đang làm việc, chỉ nhướng mày lên một cái, không để ý, ai ngạc nhiên chứ kiểu ăn mặc này của Soái Lãng, cô thấy quen rồi: “Là cậu à, có việc sao?”
“Có, nhưng không có việc gì với cô hết.” Soái Lãng chửi thầm trong lòng, đúng là chỉ có tiểu nhân và nữ tử là khó nuôi, nhớ lúc đi tìm mộ, cô ả này khúm núm tới thôn Kỳ Khất Đang nhờ vả, giờ kênh kiệu làm cao.
“Tổng giám đốc Hoa rất bận, có dặn anh là cố nhân của Cố tiên sinh, đương nhiên không thể không tiếp, cuộc sống có vấn đề gì, chúng tôi giải quyết cho anh ... Thế này đi, tôi cho anh một tờ chi phiếu, tổng giám đốc là người niệm tình cũ, nếu cuộc sống khó khăn muốn kiếm việc làm cũng có thể cân nhắc ... Này, cầm lấy đi.” Thư ký Lưu đẩy tới một tờ chi phiếu, vừa viết xong, ánh mắt thương hại lẫn xem thường, xem ra coi y thành sai vặt của Cố đại sư không lo nổi cuộc sống rồi.