Q2 - Chương: 173 Vừa lừa vừa dọa, người gian ta trá. (3)
Soái Lãng hiểu rồi, khi đó lão già vì lấy cớ không nhận tiền tìm mộ chính là muốn mưu cầu một đường sống về sau cho đứa cháu họ xa không nên người, bảo sao người ta có thái độ này.... Tay vẫn bất giác đưa ra xem số tiền trên đó, 1 vạn, mẹ nó chứ, hẹp hòi.
“Sao, chê ít à?” Quả nhiên là người làm thư ký, đoán ngay được suy nghĩ của y, thư ký Lưu cau mày, biết đám giang hồ không dễ dây dưa mà.
Soái Lãng khẽ đặt chi phiếu lên bàn: “Chị làm thế này có phải muốn cười nhạo tôi không?”
“A, đúng là chê ít, nhưng quyền hạn của tôi chỉ có chừng đó thôi.”
“Tôi nói thẳng nhé, chị biết sư phụ tôi làm gì không?”
“Tầm long điểm huyệt chứ gì?”
“Đó là bề ngoài thôi, ông ấy là kẻ lừa đảo.”
Thư ký Lưu sửng sốt ngẩng đầu lên: “Có ai nói sư phụ mình thế à?”
“Có chứ, tôi đây này... Chị nghĩ mà xem, sư phụ tôi lừa từ trẻ tám tuổi tới ông già tám mươi, ông ấy không con không cái, khi ra đi để lại hết tiền cho tôi, tuy không bằng tổng giám đốc Hoa, nhưng mua lấy tòa nhà Hoa Thái này không thành vấn đề, chị đưa tôi 1 vạn, làm tôi ngại lắm...” Soái Lãng làm vẻ mặt không biết làm sao.
Thư ký Lưu không biết là thật hay giả, từ vẻ mặt Soái Lãng không nhìn ra điều gì, vốn nghĩ bỏ chút tiền đuổi đi, dù sao tổng giám đốc Hoa từng nhận lời với Cố tiên sinh, nếu hậu nhân của ông cuộc sống khó khăn, tìm tới nơi nhất định giúp một tay. Không ngờ rằng người tìm tới nơi không phải nghèo tới không sống nổi, mà là giàu tới chảy mỡ, ngạc nhiên hỏi: “Vậy cậu còn tìm tổng giám đốc Hoa làm gì? Ngài ấy thực sự rất bận, có chuyện gì nói với tôi, tôi có thể giúp cậu xử lý.”
“Chị xử lý không được... Không tin tôi nói với chị vậy.” Soái Lãng thần bí mười phần, ngoắc ngón tay ra hiệu thư ký Lưu tới gần nói nhỏ: “Có người dùng hàng giả lừa một khoản tiền lớn ở hội đấu giá mùa thu, chị biết không?”
“Không biết.” Thư ký Lưu lắc đầu, phủ nhận hơi nhanh quá mức cần thiết.
“Không biết là đúng, chuyện của ông chủ không để cho chị biết được. Có điều chuyện này là chuyện khác.” Soái Lãng vòng vèo: “Tên lừa đảo cuỗm tiền lừa cả một người từng là kẻ lừa đảo, giờ có người muốn xới tung chuyện này lên, chị bảo tổng giám đốc Hoa có thể ngồi yên được không? Chuyện này liên quan tới danh dự của Hoa Thái đó thư ký Lưu.”
“Đúng, chắc chắn thế.” Thư ký Lưu vô thức gật đầu, sau đó giật mình nhận ra mình lỡ mồm rồi, lườm Soái Lãng một cái ném bút trong tay xuống bàn: “Chuyện này liên quan gì tới chúng tôi?”
“Thái độ quá ác liệt, thôi, chả thèm giúp các người... Tôi đi.” Soái Lãng xoay lưng một cái đi luôn.
Quả nhiên con người là giống đê tiện, ăn nói tử tế thì người ta khinh, vừa làm cao một cái là thư ký Lưu rối rít chạy ra, ngon ngọt mời Soái Lãng ngồi xuống, pha trà nước, sau đó xin y đợi một chút, vội vàng chạy đi thông báo.
Soái Lãng thăm dò thành công, tới cả thư ký Lưu cũng biết chuyện này thì không giả được.
Không lâu sau thư ký Lưu quay về, mặt tươi cười khách khí dẫn đường tới phòng tổng giám đốc.
Mời Soái Lãng vào phòng xong, thư ký Lưu biết ý khép cửa từ bên ngoài, căn phòng này rộng tới hơn 100 mét vuông, bàn làm việc dài tới 2 mét, sau bàn là ghế da xa hoa màu vàng. Hoa Thần Dần chỉ ghế sô pha ý bảo Soái Lãng ngồi xuống, rất có khí phái ông chủ lớn, nói: “Nhìn không ra đó chàng trai, người cạnh tranh với tôi ở buổi đấu giá là cậu chứ gì?”
“Mắt tốt lắm.” Soái Lãng giơ ngón cái lên, không cần khách khí.
“Đừng vòng vo, tới đây làm gì, tống tiền tôi à? Tôi lỗ lớn đấy, bỏ hơn 100 vạn mua lấy thứ hàng giả, đang kiện đây này.”
“Ồ, tổng giám đốc Hoa, anh nói lạ nhỉ, nếu anh lỗ vốn vậy tôi bằng vào cái gì tống tiền anh?”
“Vậy... À, thôi không nói cái này nữa, cậu có chuyện gì?” Hoa Thần Dật qua quít che đậy, cứ tưởng tên này ỷ vào biết nội tình tới tống tiền, xem ra không phải.
“Tôi thì có chuyện gì chứ, chẳng qua hai ngày qua luôn có người tới tìm tôi kiếm chuyện, hôm qua có mấy kẻ muốn bắt tôi, sáng nay có một đám người kéo tới muốn đập hiệu của tôi... Về sau tôi tra ra là một đám vay nặng lãi, có người nói là người của ông chủ Thượng gì đó, tôi không chọc vào được, nhớ ra ông chủ Hoa anh thể diện lớn, đánh tiếng một cái, để người ta đừng suốt ngày kiếm chuyện với tôi.” Soái Lãng tỉnh bơ nói như chuyện của ai khác, bộ dạng cao nhân bất phàm.
Hoa Thần Dật như bị ăn một nắm ớt, vừa cay vừa tê: “Chuyện này tôi giúp thế nào? Cậu nói tới Thượng Ngân Hà, tổng giám đốc của Hoa Ngân sao?”
“Tổng giám đốc chó gì, một bọn cho vay nặng lãi, trước kia cho vay tiền bằng tiền riêng, giờ cho vay tiền tiền quan, ai chả biết.”
“Biết thì sao nào? Những người làm thực nghiệp chúng tôi đều phải vay tiền từ tay người ta. Biết làm sao, ngân hàng còn bẩn hơn đám cho vay nặng lãi... Mà tôi nói này, làm sao cậu chọc vào nhân vật như thế?”
“Cái gì mà tôi chọc vào, là hắn chọc vào tôi... Chúng tới hai mấy người, người của tôi đông gấp ba, đánh bọn chúng chạy rồi, nếu không phải tôi có cửa hiệu thì sợ quái gì hắn.” Soái Lãng khinh bỉ hừ một tiếng.
“Cái gì? Cậu đánh người của Thượng Ngân Hà?” Hoa Thần Dật thiếu chút nữa đứng bật dậy.
“Đánh rồi, giờ nhốt hết vào đồn công an.” Soái Lãng thản nhiên đáp.
Hoa Thần Dật nhíu chặt mày, đám cho vay nặng lại đa phần bối cảnh rất sâu, đến người gia sản lớn như ông ta còn phải nể mặt, ai ngờ một nhân vật nhỏ vô danh lại chọc vào, ông ta nghĩ tới hậu quả, xua tay: “Tôi không giúp được đâu, cậu đi đi.”
“Không thể nào, tổng giám đốc Hoa, sao anh lại sợ tới mức đó? Chuyện này lớn hơn được chuyện bán đấu giá sao?” Soái Lãng hỏi vặn.
Mí mắt Hoa Thần Dật nháy một cái: “Cái gì, đấu giá cái gì, cậu nói cái gì?”
“Người nhà cả, anh vờ vịt cái gì? Tôi kiếm 500 vạn, anh phải kiếm hơn tôi vài con số 0 đúng không? Vốn tôi tưởng tiền vào túi là xong rồi, nhưng giờ không xong, tổng giám đốc Hoa, anh mắc bẫy rồi.”
“Bẫy gì?”
“Nhớ Anh Diệu Thiên chứ?” Soái Lãng chỉ nhả ra ít mồi.
“Nhớ, nhưng đâu phải tôi mua được, chẳng liên quan gì tới tôi.” Hoa Thần Dật phủi tay ngay, chối bỏ hết thảy liên quan.