← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 174 Vừa lừa vừa dọa, người gian ta trá. (4)

“Tổng giám đốc Hoa, anh sai rồi. Thứ này liên quan tới một vụ báo thù rửa hận, tôi về sau mới biết. Sư phụ tôi năm xưa lăn lộn giang hồ có một kẻ thù, sau này ông ấy tìm tới tận nhà cưỡng bức rồi giết vợ kẻ đó, giờ lại tới người ta tới báo thù... Hơn nữa kẻ này là tên tội phạm trốn truy nã nhiều năm, sư phụ tôi đem họa dẫn tới người chúng ta, để chúng ta giúp ông ấy báo thù... Tôi không lừa anh đâu, không tin anh cứ hỏi bạn bè giới cảnh sát đi, kẻ này tên Đoan Mộc Giới Bình, cảnh sát khắp nơi đang truy lùng hắn.” Soái Lãng đổ cứt đái lên đầu Cố Thanh Trì, vừa nói vừa cười thầm, đáng đời lão già.

“Chuyện, chuyện này...” Hoa Thần Dật đờ người, đây vượt ngoài phạm vi tầng cấp ông ta có thể tiếp nhận, lại máy móc nói: “Liên quan gì tới tôi?”

“Đương nhiên có, tên Đoan Mộc Giới Bình kia không tìm được sư phụ tôi, đem lửa giận trút hết lên người chúng ta, hắn muốn lật tẩy vụ lừa đảo này. Anh nói xem, nếu hắn làm thế, chúng ta không phải cùng nhau gặp họa à?” Soái Lãng bực bội nói.

Cảm xúc này kiếm đúng được người đồng cảm, Hoa Thần Dật cũng bực bội lắm, vẻ mặt đó khiến Soái Lãng tin mười phần, đúng là người nhà rồi.

“Vậy cậu bảo phải làm sao?” Hoa Thần Dật giữ đầu óc tỉnh táo, việc này không sợ cảnh sát tra, nhưng dân giang hồ dính vào thì phiền vô kể, đám đó không cần chứng cứ, không nói lý lẽ gì hết.

Soái Lãng được nước lần tới: “Chặn lại chứ sao, ai chẳng biết đám Thượng Ngân Hà ai có tiền là mua được, nhưng Thượng Ngân Hà chưa chắc đã biết... Anh nói xem, chúng gây ra động tĩnh lớn như thế chẳng phải dẫn cảnh sát tới chỗ chúng ta à?”

“Với lại Thượng Ngân Hà là ông chủ lớn, việc nhỏ này chưa chắc là hắn sai khiến, nói không chừng là tên tiểu đệ nào đó phía dưới nhận tiền bên ngoài kiếm thêm... Anh đánh tiếng cho Thượng Ngân Hà một tiếng, không phải bán cho hắn một phần ân tình à? Ai mà muốn dính tới tội phạm truy nã, đúng không? Anh chỉ cần phân tích rõ thiệt hơn, hắn tự biết làm gì.”

Hợp tình hợp lý, không có sơ hở nào, Hoa Thần Dật suy nghĩ, có vẻ đúng là thế, Thượng Ngân Hà đang tẩy trắng rồi, không phải vạn bất đắc dĩ không tổ chức người tới nhà dùng bạo lực đòi tiền, nói không chừng là người dưới làm bừa. Việc này mình vừa bán ân tình cho hắn, lại giải quyết rắc rối cho mình, nhất cử lưỡng tiện, ít nhất không hại gì cả, lập tức nhấc điện thoại lên.

“... A lô, chú Thượng … Anh chú đây, không có chuyện gì lớn, chỉ là người của chú đập cửa hiệu một thân thích của anh... Ài, nói gì thế, chúng ta là người một nhà, nói gì mà đền bù chứ.... Ha ha, có điều chú Thượng này, anh nhắc chú một câu, mấy tên kia tay chân không sạch sẽ đâu, dính dáng tới tội phạm đang truy nã đấy... Ừ, chú tra đi, nếu là thật không phải hại mọi người à?.... Đúng, khu phong cảnh Hoàng Hà ấy, chú mới biết chuyện này à? Anh nói chú này, ngàn vạn lần đứng có dính vào, cả một đám cảnh sát ở phía sau rình rập tóm lấy sơ hở đấy.”

Soái Lãng nhanh chóng lấy giấy bút viết hàng chữ: Hỏi xem ai làm, đá hắn đi.

Hoa Thần Dật nói chuyện nãy giờ với Thượng Ngân Hà càng yên tâm hơn rồi, hạ thấp giọng xúi: “Chú em, tra ra xem ở dưới kẻ nào làm chuyện này, đá đít hắn đi, loại ngựa hại bầy đó không thể giữ được, sớm muộn cũng gây họa lớn.”

Soái Lãng cười, không cần để ý tới mấy lời khách sáo qua lại về sau nữa rồi, mở hộp xì gà của Hoa Thần Dật, lấy một điếu lười nhác ngồi hút, phả ra một hơi, cũng thở phào.

Cơ mà chỉ là tạm thở phào thôi, vẫn còn một kẻ cực khó nhằn nữa.

Gần như cùng lúc đó, Tục Binh và Hình Ái Quốc từ công ty cho vay Hoa Ngân đi ra, nhìn nhau với vẻ mặt chán nản thường thấy.

Phàm là không có thu hoạch gì thì đều thế cả, 27 tên bị giữ ở đồn công an khu phong cảnh, có 3 người là bảo an của Hoa Ngân, đám bảo an này là loại hàng gì thì ai cũng biết, bọn họ định tới cảnh cáo Hoa Ngân, xem có thu hoạch gì không.

Kết quả tiếp đãi hai người cỉ là một chủ nhiệm văn phòng, nhấn mạnh đám bảo an kia chỉ là nhân viên tạm thời, ngoài 8 tiếng đi làm không do công ty chịu trách nhiệm, bọn họ phạm pháp bọn họ chịu, còn tổng giám đốc Thượng thì đang điều dưỡng ở Đới Bắc Hà.

Vị chủ nhiệm này khách khí vô cùng, thậm chí chưa tới giờ ăn trưa đã chu đáo hỏi đồng chí cảnh sát ăn gì họ còn đặt.

Biết không ích gì, cả hai trà còn chưa uống, ghế chưa ngồi ấm chỗ kết thúc chuyến hỏi thăm rời đi.

Dù đoán trước kết cục chuyến đi, hai người Tục Binh, Hình Ái Quốc vẫn ủ rũ, rời đại môn, nhìn tòa nhà nguy nga, cửa kính lớn bề thế, trước tòa nhà la liệt xe đắt tiền, Tục Binh cảm khái: “Lão Hình, anh nói tâm lý thù người giàu là không đúng, nhưng tôi không bỏ nó đi được, tôi làm cảnh sát thì Thượng Ngân Hà chỉ là tên cho vay nặng lãi, bị chúng ta xử lý mấy lần, tôi còn từng vả hắn vài cái... Giờ hắn thậm chí thành giới thượng lưu, chúng ta muốn gặp hắn một lần còn khó, anh nói tôi không thù có được không?”

“Giờ anh còn một tâm tình nữa, thèm đỏ mắt.” Lão Hình nói đùa một câu, tùy ý khoác vai Tục Binh đi ra xe.

“Này anh nói xem thằng nhóc đó lấy đâu ra nhiều tiền thế, chắc không làm chuyện tử tế gì rồi.”

“Làm nhiều chuyện bất nghĩa, sớm muộn chuốc họa vào thân, tôi làm cảnh sát 20 năm rồi, thấy nhiều người phát tài lắm, song kết cục tốt không mấy. Đi thôi, chẳng có tí manh mối gì, đừng nói đối phó với chiến hạm như Thượng Ngân Hà, đối phó với cái thuyền nát Soái Lãng cũng không nổi... Tôi lấy làm lạ, ba chiếc xe tải, hai xe pháo, vậy mà biến mất khỏi tầm giám sát giao thông... Mà camera đúng lúc đó bị thôn dân làm đứt dây điện, có trùng hợp không chứ? Nếu chẳng phải các anh chụp lại ảnh, có khi kể tôi không tin.”

Tục Binh khinh bỉ: “Tôi thèm mà bốc phét với anh, anh không thấy cảnh khi đó, sau một loạt pháo, hai mấy tên gục xuống đất, sau đó xe tới, người xông ra, đánh nhanh rút gọn. Thật không biết Lão Soái dạy con kiểu gì, mấy năm nữa thế nào cũng xuất hiện trùm XHĐ không chừng.”

Vừa mới lên xe thì có điện thoại, Tục Binh móc ra hai cái di động, trừ cái của mình còn cái của đội chuyên án, Lão Hình còn đùa là em gái nào đó, Tục Binh lắc đầu là số lạ: “A lô, xin hỏi ai vậy?”

Không ngờ bên kia nói: “Đội trưởng Tục, tôi là Soái Lãng.”

Tục Binh giật mình, che di động, đá Lão Hình một cái: “Soái Lãng đấy.”

Lão Hình bất ngờ lắm, giục: “Mau nhận máy... Khoan, đợi tôi định vị, phải tóm được thằng nhãi này, chuyện lớn lắm rồi.”

Một người nhận máy, một người gọi điện về bộ chỉ huy, Tục Binh ổn định tinh thần, nhưng mà không hiểu mình nhận cuộc điện thoại này lại khẩn trương như thế: “Sao?”

Soái Lãng cười trêu: “Đội trưởng Tục, nhận được điện thoại của tôi thấy đau trym lắm nhỉ?”

“Ừ, có chút, thế nào, muốn đầu thú hay muốn làm kẻ địch với nhân dân.”

“Anh mà đoán ra tôi muốn làm gì thì tôi sống buồn tẻ quá rồi.”

“À được, vậy nói chút gì không buồn tẻ đi.” Tục Binh cố tình dây dưa rồi háy mắt với Lão Hình, Lão Hình ra dấu đã bắt đầu định vị rồi.

“Đội trưởng Tục, anh kéo dài thời gian để định vị tôi đấy à, tôi nói luôn nhé, tôi ở trà lâu Lão Hữu đường Hồ Nam, muốn bắt tôi thì tới lúc nào cũng được.” Soái Lãng giọng rất bình thản.

Tục Binh nhíu mày, không rõ thằng nhóc này lại bày trò gì: “Xem ra cậu chưa hồ đồ, được, vậy cho cậu cơ hội, ở nguyên tại chỗ mà đợi, không cần biết cậu phạm tội gì, chúng ta nói rõ ràng với nhau.”

“Tôi không hồ đồ, chỉ sợ các anh mới là kẻ hồ đồ, tùy tiện, thích làm gì thì làm, ai mà chọc nổi cảnh sát các anh chứ. Cúp đây, tới nhanh lên, tôi không có kiên nhẫn đâu.” Soái Lãng cúp máy luôn.

“Sao thế còn chưa kịp.” Lão Hình thấy thời gian quá ngắn thì vội nói.

Tục Binh cầm ngay bộ đàm lên: “Mau mau, trà lâu Lão Hữu đường Hồ Nam, định vị cái rắm ấy, đợi kỹ thuật định vị thì cơm canh nguội hết rồi.”