Q2 - Chương: 175 Đâm đầu vào lửa, tự làm tự chịu. (1)
Bàn trà gỗ lim, ghế mây, chén sứ, đôi tay nhỏ nhắn trắng trẻo của em gái pha trà, dùng bếp lò đun nước, thi thoảng lại mỉm cười với Soái Lãng.
Đây là trà Lão Ban Chương mười năm, nghe nói là mạnh lắm, uống ba chén là đổ mồ hôi, Soái Lãng đổ mồ hôi thật, nhưng không biết là do trà hay là do khẩn trương, rời Hoa Thái rồi y mới đưa ra quyết định này. Không biết vì sao lại tới trà lâu, có lẽ bị Cố lừa đảo cảm nhiễm rồi, nhất định muốn tới nơi hoàn cảnh thanh nhã này để rửa sạch tạp niệm trong lòng, suy nghĩ mọi chuyện cho rõ ràng.
Trà pha tới nước thứ mười vẫn màu vàng sậm, đúng là mạnh, hương vẫn thơm, uống vào họng vị ngọt nhẹ thôi nhưng mà rất nồng, trước kia chẳng hề biết uống trà, giờ có vẻ như thích thứ này rồi, so với việc cầm chai bia tu ừng ực thì hay hơn không biết bao lần.
Ấy, tất nhiên là tác động tâm lý vào lúc này thôi, lúc uống bia, Soái Lãng của chúng ta vẫn tu ừng ực thôi, đó bảo y thay bằng trà.
Cửa mở ra, Tục Binh thở hồng hộc xông vào, thấy Soái Lãng một cái liền thở phào, ôm sườn thở như sắp đứt hơi. Soái Lãng mỉm cười bảo em gái pha trà hoảng sợ vì bộ dạng tội phạm truy nã của hắn có thể đi rồi. Tục Binh cầm cốc lớn dùng súc chén trà, rót trà ra đó tu ừng ực, nóng bỏng lưỡi vẫn uống vào, mắt trừng trừng nhìn Soái Lãng.
“Chỉ một mình à, thủ hạ của anh đâu?” Nhìn hắn uống trà như thế, Soái Lãng thấy mình cao nhã hơn không ít, thong thả nâng chén, cách ăn mặc lạc quẻ của y ở không gian này vô cùng phù hợp, còn Tục Binh thành tục kinh khủng.
“Bắt thằng nhãi cậu một mình tôi là đủ, mười đứa như cậu chẳng là cái gì.” Tục Binh cười nhạt, người ở trước mặt rồi, hắn chẳng lo gì nữa, cũng chẳng cần lịch sự giả dối nữa, hắn chướng mắt với Soái Lãng lâu rồi.
“À...” Soái Lãng kè chén trà lên môi, vừa nhấp trà vừa nói: “Lần đầu tiên thấy người còn bốc phét hơn cả tôi, tôi mà trốn đi mất nửa năm thì anh tha hồ đẹp mặt... Được rồi, định còng đi hay bẻ tay đưa đi đây?”
Tục Binh thấy Soái Lãng bình thản như vậy sinh nghi, mắt đảo tròn: “Xem ra cậu có chuẩn bị đấy nhỉ, vậy cậu định để tôi xách cổ kéo đi hay là ngoan ngoãn theo tôi đi?”
“À, vậy thì phải xem các anh muốn bắt tôi, hay bắt Lương Căn Bang, hoặc Đoan Mộc Giới Bình, Từ Phương Phi.” Soái Lãng uống hết trà, thong thả đặt chén xuống, cảm giác phong phạm này chiếm thế chủ động không ít.
Dù gì mình cũng là tông sư một phái chứ đùa đâu.
Tục Binh chấn kinh lồi mắt, câu trả lời ngoài dự liệu khiến hắn không biết phải đối thoại với Soái Lãng thế nào nữa.
“Giờ anh mà bắt tôi, tôi lại chẳng mong quá, vào trại giam cho an toàn, nhưng mà muốn biết chuyện về những kẻ khác, dù tra tấn bức cung cũng không ăn thua... Đi thôi.” Soái Lãng thong thả đứng dậy, phủi ít bụi không tồn tại trên áo.
“Khoan khoan....” Tục Binh cuống lên giữ Soái Lãng lại, cái mồi này cảnh sát không từ chối được, Soái Lãng chỉ là con tép, so với mấy kẻ kia không là gì, nuốt nước bọt mấy lần, mặt khó coi hơn nuốt phải ruồi, xuống giọng nói: “ Tôi biết cậu là người biết tin, nếu cung cấp được tin tức có giá trị, chúng tôi sẽ nương tay.”
“À, tôi phạm tội gì, sao lại dùng khẩu khí nói chuyện với nghi phạm nói chuyện với tôi thế?” Soái Lãng tỏ vẻ không vui.
“Mẹ kiếp! Thằng nhãi, đừng có mà giả vờ giả vịt, ở tòa nhà Bưu điện mặc cảnh phục làm gì? Giả mạo nhân viên công tác quốc gia, tù 3 tới 10 năm đấy.” Tục Binh cũng không vờ vịt được lâu, gằn giọng dọa.
“Anh không biết thì tôi chỉ cho anh, toàn văn là phạt tù có kỳ hạn dưới ba năm, tạm giam, quản chế hoặc tước đoạt quyền lợi chính trị. Tình tiết nghiêm trọng xử phạt tù có kỳ hạn ba tới mười năm. Tình huống thực tế phải căn cứ vào vụ án cụ thế, nếu không làm hại, không gây tổn thương, không chiếm đoạt tài sản, ba tháng là căng đét.”
Soái Lãng nhìn Tục Binh không khác gì thằng ngốc, rõ ràng đầu óc thua xa người ta còn thích chơi trò cân não, giơ tay lên: “Thôi đi, tôi thấy anh chẳng có thành ý gì, tôi vào trại vậy, xem các anh định gán thêm tội gì nữa, đợi tôi ra rồi có hứng thì nói...”
“Khoan...” Tục Binh cuống lên, ấn Soái Lãng xuống, thở như trâu trấn định lại: “Được, tôi không nói được cậu, rốt cuộc cậu muốn thế nào? Nếu không nể mặt cha cậu, chúng tôi đã sớm có hành động.”
“Thôi đi, lại dùng cái giọng điệu lừa gạt đó, nói thật nhé, từ lúc 5 tuổi cha tôi đã không thể dựa vào mấy câu đó mà lừa tôi rồi. Các anh rình rập trước cửa hiệu của tôi bao lâu, từ thành phố tới khu phong cảnh, đi nhanh cũng 40 phút, vậy mà có kẻ phá cửa hiệu của tôi, hơn 10 phút đã thấy cái mặt anh rồi. Còn chẳng phải đợi tôi xuất hiện xông vào trói gô lại, đừng nói mấy câu tình cảm giả dối đó tổn thương nhau.” Soái Lãng giọng điệu thản nhiên, nói câu nào xuyên tim câu đó.
Tục Binh hơi xấu hổ, biết chơi trí óc không qua nổi thằng nhãi này, xòe bài: “ Vậy tôi không giấu cậu, tổ chuyên án thực sự không biết nên điều tra hay tra hỏi cậu, không hề có lệnh bắt giữ, cậu vẫn tự do. Tôi cùng lắm có quyền hạn chế cậu 18 tiếng, nhưng mà cậu nhất định không muốn tới tổ chuyên án rồi, vậy nói luôn ở đây đi... Yên tâm, không có nghe trộm, chúng tôi tới quá vội nên không kịp, lần trước chúng tôi còn nợ cậu, lần này trả cậu, cho tôi biết chút thông tin, chuyện của cậu có thể bỏ qua.”
“Tùy, việc tôi làm tôi chịu trách nhiệm, không cần các anh bán ân tình. Còn về thông tin, các anh không muốn biết thì tôi cũng nói, tránh cho các anh làm bừa làm bậy tôi ngủ không ngon. Vậy bắt đầu từ Đoan Mộc Giới Bình đi...”
Soái Lãng bắt đầu kể, song chỉ vẻn vẹn phác họa quan hệ giữa Đoan Mộc, Từ Phượng Phi và Lương Căn Bang thôi, sau đó trực tiếp nói chuyện sáng nay là do Lương Căn Bang sai phái đám người vay nặng lãi ra mặt, mục tiêu là bắt y đi, nhưng đây vừa vặn là manh mối mò theo để tìm Lương Căn Bang hoặc người bên cạnh.
Chỉ vài câu thôi làm tục Binh nghe mà chép miệng liên hồi, nghĩ một lúc lại nói: “Ai mà chẳng nghĩ ra được, nhưng làm là chuyện khác, 27 tên bị bắn tuyệt đại đa số là đám vô lại lưu manh thất nghiệp, một đám cặn bã xã hội, đừng hòng moi được gì từ mồm chúng.”