Q2 - Chương: 176 Đâm đầu vào lửa, tự làm tự chịu. (2)
Soái Lãng liếc xéo hắn: “Chuyện này không liên quan gì tới Thượng Ngân Hà, hắn nói cho tôi biết là một tên thủ hạ tên Cao Chí Cường của hắn làm, còn có biệt danh là Lão Thương, sau khi Thượng Ngân Hà tẩy trắng, tên này ra làm riêng...”
“Khoan, khoan, cậu nói cái gì? Thượng Ngân Hà nói với cậu, cậu là cái thá gì mà Thượng Ngân Hà nể mặt cậu.” Tục Binh tổn thương mạnh, vừa rồi mình tới tận công ty, người ta còn chẳng thèm ra mặt nữa là.
“Anh xem con người anh đi, nói năng kiểu đó à? Con đường cảnh sát đi không thông, không có nghĩa là không ai đi được. Tôi không quen Thượng Ngân Hà, song hắn và tôi có chung một người bạn, cho nên hắn nói với tôi...” Soái Lãng thừa sức đoán ra đám Tục Binh thế nào cũng tìm tới chỗ Thượng Ngân Hà rồi, chắc chắn húc đầu vào tường.
“Nếu là thủ hạ của hắn, sao hắn bán cho cậu?”
“À, nói ra thì đó là công của anh, khu phong cảnh vừa xảy ra chuyện, hết đồn công an lại cảnh sát hình sự ra mặt, thế trận thật là lớn, hắn không muốn dính vào... Bình thường vẫn là huynh đệ, mượn chút uy danh cũ của hắn thì không sao, nhưng dính tới cảnh sát, hắn đã tẩy trắng rồi sao còn dính vào nữa... Cho nên giờ kẻ biệt danh Lão Thương kia rất quan trọng, nói không chừng mò theo bắt được Lương Căn Bang đấy. Đội trưởng Tục, anh định bắt ai? Tôi hay Lương Căn bang?”
Tục Binh không nghĩ, đứng dậy ngay: “Đi, cứ bắt tên kia đã, nhưng cậu cũng đừng mong chuồn, nếu không chúng tôi đi khắp thế giới tìm cậu.”
“Khoan.” Lần này Soái Lãng giữ hắn lại: “Không mang nghe trộm thật chứ? Tổ chuyên án đã biết là anh bắt được tôi chưa?”
“Thực sự chưa biết, nhưng mà sắp biết rồi.” Tục Binh đáp.
“Không biết thì tốt.” Soái Lãng nhỏ giọng dụ: “Hình như có người bắt được Lão Thương rồi, anh muốn không, trở về báo cáo cứ nói là anh bắt được.”
“Ặc...” Tục Binh nhìn cái mặt gian manh đắc ý của Soái Lãng là thấy không lành, nhưng chuyện này từ chối ra sao?
..........................................
Hai chiếc SUV cất đèn cảnh sát từ đường Hồ Nam tới thẳng Tây Lộc Trang, đây là cái thôn trong thành phố, gần với ngoại ô, gần đê Long Cừ. Quả nhiên là thấy một chiếc Santana như Soái Lãng nói, giống chiếc xe bình thường đỗ bên cầu, dưới cầu là sông giờ không khác gì cái kênh thối.
Một tiểu tổ bao vây quanh xe, nhìn bốn xung quanh không có ai, Tục Binh chi huy qua bộ đàm, bọn họ dùng công cụ cạy cốp sau, thấy một cái bao tải, mở bao tải thấy người đang quẫy như sâu đang ư a liên hồi.
Tục Binh nhìn thấy cảnh này tức điên, quay sang Soái Lãng rống lên: “Cậu có biết như thế gọi là bắt giữ người trái phép không?”
“Hả, khi vụ án xảy ra tôi không có ở hiện trường, tôi có chứng cứ, tuyệt đối không liên quan tới tôi.” Soái Lãng hơi ngả ra sau tránh nước bọt, tỉnh bơ nói.
“Cậu đừng đắc ý vội, chẳng cần tra cũng biết là đàm người của cậu làm, đừng nghĩ tôi không tra ra.” Dù bắt được người rồi, nhưng đường đường cảnh sát bị người ta lợi dụng, hắn chẳng dễ chịu, Tục Binh chẳng vui vẻ gì, nghiến răng dọa.
Soái Lãng đốp lại: “ Tôi đã nói với anh còn sợ anh tra à? Sao anh chắc là người của tôi, sao không phải là người của Thượng Ngân Hà? Nhỡ hắn tự bắt người của mình giao cho cảnh sát để rửa sạch liên quan thì sao? Mà nói không chừng tên ở trong bao tải đó có kẻ thù, anh hỏi xem hắn có bao nhiêu kẻ thù?”
Lão Hình và Tục Binh tuy biết có khả năng đấy, nhưng không thèm nghe Soái Lãng quấy đục nước lên nữa, cùng xuống xe giải cứu người kia, dìu lên một chiếc SUV. Đó là một nam tử gầy nhỏ, tuổi chạc từ tuần, cằm nhọn, xương gò má cao, mắt lờ đờ như cá chết, đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo, ai mà ngờ đây là Lão Thương có trong tay mấy chục tên tiểu đệ, có vai vế trong giang hồ.
Cửa xe SUV kia đóng lại, chắc là thẩm vấn đột kích rồi, Soái Lãng muốn tới lắm, nhưng bị hai cảnh sát trông coi, một trái một phải kẹp y ở giữa, tuổi tác tương đương y. Chẳng giống cảnh sát hình sự làm người ta khiếp sợ trong truyền thuyết, mắt đều đỏ như đít khỉ, còn mệt mỏi lờ đờ, còn hút thuốc liên hồi, cả người hút thuốc như Soái Lãng cũng không chịu nổi, vỗ vai hắn: “ Chú em, này chú em, hút ít thôi, còn hút nữa khỏi cần trông tôi, tôi bị mấy chú hun chết rồi.”
“Thành thật chút, còn không phải vì đi tìm anh, tìm suốt một ngày một đêm.” Người bên trái quát.
“Này ông anh, vụ bắn pháo ở khu phong cảnh là làm thế nào vậy, dạy chúng tôi đi, pháo hôn lễ cải tiến bắn ra được cả mù tạt nữa à?” Người bên phải đùa.
Soái Lãng phỏng chừng hai tên ngốc này không có ác ý, đơn thuần là tán gẫu thôi, có điều không dám lơ là, vô tội nói: “ Hai vị, bắn pháo thì ai cũng biết, nhưng chưa bao giờ nghe nói tới bắn mù tạt, hai vị nói cái gì thế?”
Hai cảnh sát thấy Soái Lãng vô sỉ như thế thì đồng loạt dựng ngón giữa lên, Soái Lãng mồm mép, hai người kia không làm mặt hình sự nghiêm túc được, thế nào mà trong xe nói cười rôm rả.
Xe kia thẩm vấn chừng nửa tiếng, Tục Binh nhảy ra đi về xe này, hai cảnh sát kia đang cười bò vì chuyện cười của Soái Lãng thấy cái mặt tối đen của hắn vội im ngay, ngại ngùng xuống xe.
Tục Binh giọng điệu xen lẫn không phục cùng vui vẻ: “ Cậu nói đúng rồi, đúng là Lương Căn Bang thuê, Lão Thương quen hắn, nhắm vào cậu đấy, giá trị không nhỏ, ra giá 20 vạn bắt sống cậu.”
“Đương nhiên, tôi đã nói với anh rồi, chuyện này vốn không liên quan tới tôi, đều vì tên Đoan Mộc Giới Bình kia cho rằng cuốn Anh Diệu Thiên gì đó trong tay tôi nên thuê người bắt tôi, tôi đã bao giờ thấy thứ đó đâu.” Soái Lãng tỏ ra vô tội.
“Bất kể có hay không, đây là điểm mấu chốt, hắn là người Đoan Mộc Giới Bình trực tiếp chỉ huy ở Trung Châu, còn là nghi phạm trọng yếu của vụ án lừa đảo, lần này nhất định phải bắt được hắn. Này, cho cậu cơ hội lập công đấy, muốn không?” Lão Hình đi tới nụ cười cực kỳ khả nghi.
Lập công? Điệu bộ của Tục Binh rất khả nghi, Soái Lãng cảm giác chẳng lành, thoáng suy nghĩ là hiểu ngay, giật mình một cái: “Này, không phải các người thương lượng với Lão Thương, định lấy tôi làm mồi nhử chứ?”
“Thấy chưa, tôi nói gì nhỉ, thằng nhãi này thông minh lắm, nói là hiểu ngay mà.” Lão Hình mừng rỡ.
Tục Binh hôm nay bị Soái Lãng làm tức ói máu mấy lần, thấy y sợ hãi thì hả hê lắm: “Không có cậu thì làm sao gặp được Lương Căn Bang, ủy khuất chút, giúp chúng tôi bắt tên đó, chúng tôi coi như không nhìn thấy mấy chuyện thối tha cậu làm.”