Q2 - Chương: 177 Ta tuy làm mồi, chẳng muốn mắc câu. (1)
“Không, dứt khoát không, nhà tôi ba đời độc đinh rồi, nếu tôi có làm sao, cha tôi không sống được đâu. Không đi là không đi.”
Soái Lãng không chơi nữa, bọn cảnh sát còn bẩn hơn cả tội phạm, điều này y lạ gì, định chuồn, không ngờ trăm tính ngàn tính không nghĩ tới cửa bị khóa rồi. Mẹ nó, là hai tên lúc nãy, tên khốn Tục Binh lúc lên xe ra hiệu với chúng, lúc đó y đơn giản nghĩ là hiệu lệnh bảo xuống thôi.
Vừa nói chuyện vui vẻ như thế, chúng trở mặt cắn mình ngay được, quả nhiên toàn là lũ chó hết.
Nghĩ tới đó lửa giận ngùn ngụt phun trào như núi lửa, biết mình không thoát rồi, Soái Lãng cũng không để đám này dễ dàng toại nguyện, chân co lên một phát hết sức nhè mặt Tục Binh mà đạp. Tục Binh trong khoảng cách ngắn chị kịp nghiêng đầu qua bên, chân Soái Lãng lướt qua mặt hắn ran rát, hắn toát mồ hôi lạnh, cú đá đó mà trung thì y ít nhất húp cháo vài tuần, thằng nhãi ra tay ác quá.
Soái Lãng vừa hành động thì chớp mắt cửa xe hai bên cũng bật mở, hai cảnh sát khi nãy xông lên, không nói một lời tóm vai y đè xuống, khống chế chân tay, trói gô y lại, mặc y chửi bới vùng vẫy vẫn đưa tới cái xe Santana cũ kia.
Xe phía trước vất vả khống chế Soái Lãng, xe phía sau kế hoạch tiến hành, ép Lão Thương phát tin giả... Đã bắt được người, có chút khó nhằn, đưa tới đâu?
Không lâu sau tin tức hồi âm: Đưa tới đầu đường Lăng Trang, chúng tôi tới đón.
Lão Thương lại gửi thêm một tin mê hoặc đối phương: Lần này chúng tôi tổn thất mấy người, phải thêm 5 vạn.
Bên kia trả lời: Không thành vấn đề.
Tin tức này báo về, toàn bộ tổ chuyên án như nồi nước sôi, kỹ thuật viên kết nối toàn bộ hệ thống giám sát giao thông, bản đồ điện tử hiện lên vị trí từng nhân viên thực địa, nơi nhận người chắc chắn cách hang ổ không xa, bộ chỉ huy vắt óc tìm kiếm nơi có khả năng giấu người.
…………. ………………. ……………
“Căn cứ vào thẩm vấn đột kích với Nguyên Chí Cường, biệt hiệu Lão Thương, hẳn là trong tay Soái Lãng có thứ Lương Căn Bang muốn, đối phương bỏ 20 vạn thuê Lão Thương bắt Soái Lãng, hiện Lão Thương đã đồng ý hợp tác với chúng tôi, việc khác không có vấn đề gì, đã liên hệ được, chỉ là...”
“Còn vấn đề gì nữa?”
“Chỗ Soái Lãng có chút vấn đề..
“Vấn đề gì, y không đồng ý à?”
“Đương nhiên là không đồng ý rồi, có điều chúng tôi tạm thời bắt giữ, cậu ta không muốn, có khi diễn càng thật, tổ trưởng Thầm nếu đồng ý, chúng tôi sẽ làm theo kế hoạch.”
“Chuyện này...” Thẩm Tử Ngang nhận được điện thoại ngoài hành lang, trong điện thoại Tục Binh báo cáo đầu đuôi câu chuyện, hơn nữa tên đã lên dây rồi mới báo cáo, có chút ý tứ cố ý ép hắn vào chuyện đã rồi. Đám thực địa này báo cáo là chẳng qua sợ có chuyện không may còn có đường ăn nói với bên trên. Trầm ngâm chốc lát, Thẩm Tử Ngang hoi: “Anh đảm bảo an toàn cho y chứ?”
“Không phải là vấn đề đảm bảo, cậu ta không sao cả, đối phương nhắm vào đồ trong tay cậu ta, sẽ không làm gì cậu ta đâu. Chính vì thế chúng tôi mới dám mạo hiểm, nếu thao tác thỏa đáng có thể mò tới tận ổ của Lương Căn Bang rồi.” Tục Binh thuyết phục.
“Được, theo kế hoạch của anh mà làm, xảy ra chuyện tôi chịu trách nhiệm.”
Thẩm Tử Ngang nói một câu rất đáng mặt nam nhân, đang mặt lãnh đạo, cúp điện thoại. Lần này thành lập tổ chuyện án, bằng vào trí tuệ của hắn đã dần dần hiểu được yếu quyết quan hệ với cơ sở, lãnh đạo dám nhận trách nhiệm vào người, phía dưới sẽ dám liều mạng, đôi khi vào thời điểm phi thường phải dùng tới biện pháp phi thường, ví như lúc này....
Tuy vậy trong lòng không khỏi lo lắng, dù gì cũng là lần đầu tiên phá luật, hai tay đút túi quần đi đi lại lại mấy lượt, cuối cùng Thẩm Tử Ngang vẫn không yên tâm đi xuống tầng hai, đẩy cửa vào một cái thì toàn bộ nhân viên kỹ thuật đã được huy động rồi, ai nấy nhìn chằm chằm vào màn hình.
Hành Song Thành cũng đang theo dõi địa điểm bao vây trên bản đồ, men theo xung quanh Lăng Trang, nhanh chóng điều động bốn tổ thực địa, đang muốn nói thì thấy một chiếc SUV và một chiếc Santana phòng vút qua, quay đầu lại bất đắc dĩ nói.
“Tổ trưởng Thẩm, đây là hình ảnh giám sát cuối cùng từ camera giao thông rồi, còn lại chỉ biết trông vào người của ta. Tôi nói trước nhé tổ trưởng Thẩm, nơi này cách nội thành quá xa, bất lợi cho cả bắt giữ và tìm kiếm, phía nam là cơ sở rau xanh quan trọng của Trung Châu, là nơi tụ tập của người ba không, ngoài ra còn có lò gạch, chợ nông sản, ao nuôi thủy sản và ít công trình dang dở để lại nhiều năm trước, kiến trúc bỏ hoang không ít, nơi có thể ẩn nấp quá nhiều... Nếu có vệ tinh giám sát hay máy bay không người lái thì hay rồi.”
Nói tóm lại quy kết vấn đề ở trang thiết bị lạc hậu, Thẩm Tử Ngang cười mắng: “Chúng ta có trang thiết bị tối tân nhất toàn tỉnh rồi đấy, đừng kêu ca nữa.”
“Tôi chỉ phản ánh vấn đề hiện thực thôi, với lại tôi lại nói trước nhé, nơi này dù tổ chức bao vây cũng dễ lộ lắm, lại dễ chạy, chúng ta lại không thông thạo địa hình bọn chúng, vồ trượt lần này e hắn thực sự biến mất chứ không mạo hiểm quanh quẩn ở Trung Châu đâu. Tên Lương Căn Bang này cũng giỏi, chọn được chỗ tốt, tiến có thể công, lui có thể thủ...” Hành Song Thành cảm thán, lại ra lệnh tập kết cho một tổ nữa, cố gắng dệt lên tấm lưới kín nhất có thể.
“Phát vào di động các nhân viên thực địa mệnh lệnh mới nhất, tần số thông tấn 89.45 kHz, hiện trường do đội trưởng Tục Binh chỉ huy, bao gồm cả anh... Chuẩn bị cung cấp tín hiệu truy lùng cho họ: “
Thẩm Tử Ngang đứng sau lưng Hành Song Thanh, xem thời gian 11 giờ 47 phút, không chú ý tới Hành Song Thành ngạc nhiên, hiếm khi thấy tên này khiêm tốn thế, còn trao quyền chỉ huy cho nhân viên thực địa, xem ra vị lãnh đạo trẻ này đang có xu thế trưởng thành.