Q2 - Chương: 178 Ta tuy làm mồi, chẳng muốn mắc câu. (2)
Trên chiếc xe Santana, hai cảnh sát điều chỉnh xong bộ đàm, người ở giữa liên tục giãy dụa, người bên trái khuyên: “ Không sao đâu, anh chỉ dùng cho có ấy mà, đâu có phải ai cũng có cơ hội làm con mồi, trăm cân thịt của anh giá trị như thế, chúng tôi sao dám sơ xuất.”
Người bên phải nói: “ Anh cũng là nhân vật có vai vế rồi, sao lại sợ như thế? Nhóm chúng tôi có 8 người, tám khẩu súng, đừng nói là mấy tên lừa đảo, thổ phỉ tới đây cũng diệt hết... Á, này anh thành thật chút, sắp tới nơi rồi.”
“Thành thật mẹ mày, lão tử muốn nói chuyện với thằng chó Tục Binh...” Soái Lãng hai tay bị còng chỉ biết trừng mắt lên, hai người kia vừa có chút trì hoãn, rống lên: “Không chịu nói chứ gì, có tin xuống xe một cái lão tử hét cảnh sát tới đấy, cho chúng mày không tóm được dù chỉ một sợi lông không?”
“Này, lại còn uy hiếp cảnh sát à?” Hai cảnh sát kia bất lực, vị này có gì mà không dám, lúc nãy chống trả còn dám đạp thẳng vào mặt đội trưởng Tục cơ mà, còn suýt trúng, một người ấn bộ đàm đưa cho y: “Muốn rút lui cũng muộn rồi, đội trưởng Tục không đồng ý đâu, chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho anh mà... Nói đi.”
“Hắn chắc chắn nghe được chứ?” Soái Lãng nói vào bộ đàm, y không sợ mà là đang lên cơn điên.
Bên kia bộ đàm liền truyền ra tiếng nói: “Soái Lãng, cậu định nói gì? Yên tâm đi, chúng tôi có kế hoạch, cậu sẽ an toàn tuyệt đối, chỉ cần cậu phối hợp với chúng tôi, sẽ có lợi cho cậu.”
“Đội trưởng Tục, tôi nhất định phối hợp, thực ra tôi muốn nói với anh điều này...” Soái Lãng bất ngờ rất phối hợp, có vẻ bị khuất phục rồi, giọng rất trịnh trọng, viên cảnh sát bên trái đưa bộ đàm tới gần hơn, ai ngờ y rống lên: “Tục Binh, con mẹ mày nhé, tao nhớ cái mặt chó má của mày, ngữ như mày sẽ không chết tử tế đâu... Ha ha ha, xong rồi, tắt máy đi.”
Viên cảnh sát kia hết hồn, không kịp thu tay lại thì Soái Lãng đã chửi rồi, vội vàng tắt bộ đàm, chặn luôn cả tiếng chửi cuồng nộ của Tục Binh, Soái Lãng cười hả hê: “Chú em phối hợp tốt đấy, phen này hắn tức hộc máu luôn ha ha ha.”
Hai viên cảnh sát thộn mặt nhìn Soái Lãng chằm chằm.
“Nhìn cái gì mà nhìn, tôi chửi rồi đấy, làm gì được nhau? Mẹ nó, cảnh sát các người chưa được tôi đồng ý đã lấy nhân dân ra làm mồi nhử, mẹ nó chứ.... Nhìn mặt thằng chó đó là tôi đã muốn đánh rồi.”
“Coi như chúng tôi nhìn nhầm anh, gan anh to lắm.” Viên cảnh sát bên trái toát mồ hôi: “Tiểu Lý, cái mồm này phải bịt lại, nếu không lộ câu nào thì hỏng chuyện lớn.”
Soái Lãng nổi điên vùng vẫy, nhưng hai tên đặc cảnh như lang như sói, y chống sao nổi trong khi tay bị còng, lấy một cái khăn ra nhét vào miệng Soái Lãng. Sau đó mới mở bộ đàm ra xin chỉ thị Tục Binh, Tục Binh bị chửi điên rồi, quyết định chơi cho thật, không nể nang gì nữa, dừng xe lại nhét Soái vào bao tải, đãi ngộ ngang với Nguyên Chí Cường, sau đó tống vào cốp xe. Bảo sao bọn tội phạm hay làm thế, biện pháp này hết sức thực dụng.
Rốt cuộc cũng yên thân rồi, hai vị cảnh sát suốt cả dọc đường nghe chửi rủa cũng không dễ chịu gì.
Xe đi hơn 10 km, tới được Lăng Trang, gọi điện thoại một cái, không ngờ đối phương đã tới rồi, lại còn trách Lão Thương quá chậm. Lúc này Lão Thương bị hình cảnh "dạy dỗ" một phen nên thức thời lắm, liên tục than vãn buổi trưa tắc đường, tán gẫu vài câu rồi cúp máy. Có ba hình cảnh đóng giả lưu manh, Lão Thương là lão đại, ngồi ở ghế phụ lái trên xe vờ vịt là đủ, Tục Binh và Hình Ái Quốc cùng ba hình cảnh nữa nấp khoang sau chiếc SUV, đề phòng Lương Căn Bang xuất hiện ở hiện trường, tiến hành bắt ngay.
Xe dừng lại, phía trước mười mét là một chiếc việt dã Trường Thành che biển số xe, hai bên xe có người đang hút thuốc, Tục Binh chỉ huy Tiểu Lý xuống xe giao thiệp, Tiểu Lý từng nằm vùng, không mặc cảnh phục trông y như thằng lưu manh lấc cấc, xuống xe một cái hô: “Ê, người của Lương ca hả, có mang tiền chưa?”
“Con mẹ nó chỉ biết tiền, người đâu?” Thằng răng vổ dụi thuốc lá, tắt điện thoại đi lên, làm người ta ngạc nhiên là hắn bị thương, không nhẹ.
Tiểu Lý chỉ cốp xe: “Trói ở trong đó, mẹ nó thằng này cứng lắm, làm tổn thất mấy huynh đệ, lão đại bọn tao nói, thêm tiền.”
“Tao phải xem có đúng người không đã, đừng lừa bọn tao, bọn tao thấy nó rồi... Nhìn vết thương của tao không? Nó không cứng thì bằng vào cái gì đưa bọn mày 20 vạn... Mở ra...”
Trong cốp xe Santana có tiếng ú ớ, đúng là có người, cốp xe vừa mở, Răng Vổ kéo bao tải xuống, mở bao tải, cái đầu người vừa lộ ra, tức thì kẻ thù chạm mặt mắt đỏ ngầu, làm sao kiềm chế được. Răng Vổ chính là người đi bắt Tang Nhã và Soái Lãng hôm đó, tức thì lao vào đấm đá Soái Lãng, vừa đánh vừa chửi: “... Con mẹ mày, lần này tao lột da mày, mẹ mày chứ, lão tử lăn lộn mười mấy năm không ngờ lật thuyền trong rãnh... Mày ngang à, máy láo à, á à, dám trừng mắt với tao à? Thằng chó này! ”
Soái Lãng bị đánh tới hộc màu mồm máu mũi, đám cảnh sát không dám ngăn cản, lòng lại thấp thỏm sợ Soái Lãng không nhịn được mà để lộ, ai ngờ Soái Lãng bị đánh như thế mà không hé răng một lời, mắt gườm gườm nhìn thằng kia. Cảnh sát cũng phát ớn, thầm nhủ lần sau hoặc tống tên này vào tù hoặc tránh xa, tốt nhất là cả đời này không gặp lại thì hơn.
Hình Ái Quốc phải ấn đầu Tục Binh xuống, ở phía sau nhắc Lão Thương vài câu, Lão Thương thò đầu ra gọi: “Này này, nhanh lên, mang người về thì bọn mày muốn làm gì thì làm, đừng lộ mặt trên đường... Bang Tử đâu, sao không thấy?”
“A, Lão Thương ca... Thất kính, thất kính, Bang ca có chuyện không tới được, nhờ tôi làm thay...”
Răng Vổ đầu lợn vẫy vẫy tay, trên xe đón người có hai tên đi xuống, đưa một túi tiền, toàn là người quen cả, mặt mày không dán băng cũng bầm tím, vừa thấy Soái Lãng là máu điên nổi lên xông vào đánh chập nữa.
Soái Lãng bị trói tay, nằm trên mặt đất dùng hai chân đạp lại, càng phản kháng càng bị báo thù dã man. Hai thằng đó đánh đến khi Soái Lãng nằm im không còn sức chống trả mời lôi đi, ném vào trong xe đóng cửa lại...
Không ít cảnh sát nấp sau xe nhìn cảnh này đã đặt tay lên súng, chỉ đợi một mệnh lệnh là xông ra, nhưng hai vị đội trưởng đều không nói gì còn ra hiệu xe quay đầu, tựa hồ đã giao dịch xong... Không thấy được nghi phạm, chỉ có thể tiến hành bước hai, hai chiếc xe rời khỏi hiện trường, vở kịch diễn quá thật rồi.