Q2 - Chương: 179 Sợ sợ hãi hãi, chẳng lừa cũng dối. (1)
“Lão Hình, thù này kết là cái chắc rồi.” Xe đi xa, Tục Binh nhớ lại cảnh vừa rồi Soái Lãng bị đánh thê thảm thì vừa bất an lại vừa áy náy nói.
“Anh còn thiếu kẻ thù à, không sao, cậu ta chỉ ăn một trận đòn thôi mà, cho cậu ta nhớ đời, sau này làm việc suy nghĩ nhiều hơn, dính dáng vào đám người này sớm muộn cũng có kết cục như thế.” Hình Ái Quốc trấn tĩnh hơn.
Đám đội viên trong xe mặt mày không được tự nhiên, tuy vì tình huống đặc thù mới phải làm thế, nhưng dùng cách như vậy với người thường là sai. May mà tên đó chẳng phải loại lương dân gì, nên không quá áy náy.
“Đành vậy, xong chuyện này tôi đích thân tới nhận lỗi với Lão Soái, song có hi sinh này rồi, nếu cậu ta có chút dính dáng gì vào vụ án, sau này dễ nói đỡ.” Tục Binh tự an ủi bản thân, càng muốn cứu vớt người đã đặt một chân vào dải màu đen.
Chiếc xe Trường Thành khởi động, một chấm đỏ trên màn hình giám sát tổ chuyên án hiện lên, di động theo hướng xe, bộ đàm không ngừng có mệnh lệnh truyền ra.
“Mục tiêu đang di chuyển về phía tây nam, tổ 7 chú ý, cho qua, đừng bám theo...”
“Tổ hai vòng lại.”
“Tổ bốn, sắp qua chỗ các anh, xác nhận xe.”
...........................
Chiếc xe đi trên con đường bằng phẳng, bên trong bật nhạc rock sôi động, đi được một lúc, Răng Vổ có lẽ còn chưa nguôi giận, từ ghế phụ lái mò ra sau, tóm tóc Soái Lãng kéo lên, tát bôm bốp mấy cái. Soái Lãng giãy dụa, nhưng miệng bị nhét giẻ không nói ra lời, tên kia ma xui quỷ khiến thế nào mà rút giẻ ra, cười gằn: “Thằng chó, phục chưa, dù mày có ba đầu sáu tay cũng đừng mong thoát, giờ sướng rồi chứ. Tao không làm khó mày, xong việc xin hai ngón tay cho mày nhớ... Sao, hôm đó mày ngông nghênh lắm cơ mà, sao giờ không ngông nghênh nữa đi.”
Nói rồi lại tát bốp một phát.
Soái Lãng bị đánh tới váng vất, máu chảy xuống mắt nhìn không rõ, chuyện đã tới mức này còn phản kháng gì nữa, lúc nãy cố tình chống trả là để lũ này đánh mình, hi vọng đám cảnh sát nhìn thấy cảnh đó ra tay ngăn cản, ai ngờ bọn chúng để mình bị đánh tàn nhẫn như thế mà không động lòng.
Mẹ chúng mày chứ, chúng mày ác độc như thế thì đừng trách ai, chuyện này đừng hòng diễn ra như chúng mày muốn, định dùng tao để lập công thăng chức à? Mơ đi! Con mẹ mày nhé Tục Binh, lần này lão tử phải lột cảnh phục của mày mới được.
Cho lũ chúng mày đi ăn cứt hết!
Lòng nảy sinh ý đồ độc ác, bề ngoài Soái Lãng lại khác hẳn, mồm mếu máo: “ Đại ca, đừng đánh, em sai rồi, em phục rồi, em sợ rồi.... Em trả tiền lừa các anh được chưa? Không dám lấy đồng nào, các anh tha mạng.... “
Mấy thằng kia nghe tới tiền, quả nhiên quên đánh, Răng Vổ ra hiệu cho đồng bọn tắt nhạc, biết tên này và nữ nhân kia một bọn, vậy cũng là lừa đảo thôi. Răng Vổ tóm tóc Soái Lãng quay đầu về phía mình, hơi thở thối hoắc của hắn phả vào mặt: “Ngoan ngoãn khai ra, mày lừa của lão đại tổng cộng bao nhiêu tiền?”
“Con hàng của em lừa của Bang ca 90 vạn... Em, em, em lừa tuyến trên của lão đại các anh......” Soái Lãng môi run run, như sợ hãi không dám nói ra.
“Bao nhiêu? Muốn tao bẻ răng không?” Răng Vổ dọa.
“Tám, tám, tám trăm vạn ạ...” Soái Lãng run run nói ra con số khiến cả xe như bị sét đánh.
800 vạn? Đó là khái niệm gì cơ chứ? Cả đời đàm lưu manh vô lại lại số tiền nhiều nhất mà chúng từng tiếp xúc e là cầm thêm 5 vạn để đi nhận Soái Lãng về.
“Mày, mày vừa nói bao nhiêu?” Răng Vổ nín thở hỏi lại.
“Tám trăm vạn ạ.” Soái Lãng nói lí nhí như muỗi kêu, trong xe im phăng phắc, y như sợ chưa đủ trọng lượng, gào lên: “Đại ca, em biết bị các anh bắt chắc chắn là chết rồi... Chỉ cần các anh tha cho em, em trả tiền này, em tiêu chưa tới mười vạn... Các anh tha cho em....”
Két, xe phanh gấp, tên lái xe quay đầu lại: “Thư ca, hay là...”
Lời bị cắt ngang, tên cầm đầu là Răng Vổ tức Thư ca đưa tay chặn lại, bọn chúng không ngờ được tên mình đi bắt có số tiền lớn như thế, nghe Soái Lãng gào khóc thảm thiết như thế, chẳng tên nào không tin.
Chỉ suy nghĩ một lúc, Thư ca uỵch một phát vào mạng sườn Soái Lãng, làm y gục xuống, hắn lại tóm tóc kéo lên: “Mày không gửi tiền ở ngân hàng chứ?”
“Em nào dám tới ngân hàng, ngay cả thành phố em còn chẳng dám vào, em cất trong một cái kho ở nơi vận chuyển nhà ga.” Soái Lãng thều thào nói.
“Mày biết điều đấy.” Thư ca nhổ nước bọt vào mặt Soái Lãng, quay sang thì thầm với đồng bọn: “Chúng mày thấy sao, có nghe nói Lương ca bị lừa 800 vạn không?”
“Thư ca, tối qua tra hỏi lão già kia không phải nói rồi à, Lương ca còn dặn, bọn chúng lừa được rất nhiều tiền ở buổi đấu giá, bảo chúng ta moi ra còn gì.” Tên đồng bọn thèm lắm rồi.
Thằng đầu lợn canh giữ Soái Lãng cũng sán tới, những 800 vạn, tim hắn đang đập thình thịch: “Thư ca, làm sao đây?”
“Thư ca, chúng ta làm việc cũng chỉ vì tiền thôi, kiếm được khoản này, anh em mình trốn xa, rửa tay làm lại quá dư rồi...” Lái xe thì thầm: “Cả đời theo Bang ca cũng chẳng kiếm nổi chừng đó, với lại chẳng lẽ làm chuyện này cả đời sao? Nếu được, em chỉ muốn mở cái cửa hiệu nhỏ, kiếm đồng rau cháo sống qua ngày thôi.”
“Biết thế …. Cơ mà, tao thấy tiền nhiều quá, chẳng biết thật không?” Thư ca băn khoăn.
“Giả sao được, anh quên à, con bạn gái thằng này lừa Bang ca trăm vạn, tìm ả nửa năm trời cơ mà. “Đầu Heo nói vào chỉ sợ lỡ chuyện tốt: “Ít nhất cũng có số tiền đó cơ mà, chắc cú luôn.”
Lái xe sốt ruột lắm rồi: “Thư ca, nó nói đúng đấy, đừng nói 800 vạn, chỉ cần 80 vạn thôi cũng đủ chúng ta khoái hoạt vài năm... Bang ca còn nói tuyến trên bị chơi một vố còn gì, thằng này chứ ai, nếu không sao bỏ nhiều tiền tìm nó thế?”