Q2 - Chương: 180 Sợ sợ hãi hãi, chẳng lừa cũng dối. (2)
Ba thằng ở phía trên thì thầm, Soái Lãng ở sau nhịn đau tập trung tinh thần lắng nghe, song nghe không rõ, có điều qua giọng điệu không kìm được kích động của chúng là đủ biết động lòng lắm rồi.
Hồi lâu sau xem chừng thương lượng xong, Thư ca cởi thừng cho Soái Lãng, bị trói mấy tiếng liền, được cởi ra, Soái Lãng dễ chịu hơn nhiều, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi đó không phản ứng, đầu rụt vào cổ như rùa, như sợ không nói ra lời nữa.
Thư ca mặt tởm chết còn làm bộ hiền hóa an ủi: “Đừng sợ, lão đại bọn tao cũng chỉ muốn lấy lại tiền thôi, không làm gì mày cả. Ra ngoài lăn lộn, mọi người ai lại có thù với tiền, có tiền rồi là hết thù, chúng ta lại thành bạn bè, đúng không?”
Không ngờ Thư ca mồm thối nói được mấy câu biện chứng, Soái Lãng liên tục gật đầu: “Đúng, đúng đại ca nói quá đúng rồi, tôi trả tiền cho các anh, các anh đừng hại tôi.”
“Đương nhiên rồi ... Số tiền này tao thay lão đại hỏi mày, còn lại bao nhiêu? Thực sự mày mới chỉ tiêu mười vạn thôi à?”
“Em thề, em không dám tiêu mà, sợ người ta sinh nghi, còn gần 800 vạn … đại ca, em thực sự không biết ông ấy là lão đại của Bang ca, cứ nghĩ là người vùng ngoài nên lừa chúng một vố ... Thật đấy, em không biết mà, em không dám nữa, em trả hết, đại ca em mới tiêu rất ít, gần như còn nguyên ...” Soái Lãng sợ hãi nói líu cả lưỡi, lạc cả giọng, vừa nói tay vòng ra thắt lưng phía sau, dùng tay bấm vào một thứ như đồng xu, đó là thứ lũ khốn cảnh sát gắn vào, bọn kia chỉ nghe, không để ý tới động tác nhỏ này.
“Được, được, dù gì cũng là đồng hương với nhau, ai lại đi làm hại mày, chỉ cần thu hồi lại tiền là mày an toàn.” Đầu Heo tin sái cổ rồi, đúng là lấy được ở chỗ bán đấu giá mà Bang ca đang tìm, giọng hắn cũng kích động tới run lên: “ Thế tiền đâu?
“Ban vận chuyển đường sắt, em thuê một nhà kho ở đó, C235, dùng két đồ uống bao bọc, cocacola ấy, đặt ở tầng cuối cùng, mỗi két 80 vạn, vừa vặn mười két ...”
Soái Lãng thật thà khai báo, khuôn mặt thật thà vô tội ấy, lại thêm miêu tả chi tiết, không ai nghi ngờ được, tên nào tên nấy ngứa ngáy toàn thân, quyết định …. đi.
Thế là xe đổi hướng, quay ngược lại thành phố.
………. ………….. ……………..
Cách Trung Châu 90 km, đường Chính Dương thành phố Huỳnh Dương, một chiếc xe van lặng lẽ đỗ ở cửa chi nhanh ngân hàng nông nghiệp, người trong xe từ xa nhìn về phía đại sảnh, lái xe chính là Lương Căn Bang, đeo kính râm, dán ria mép, nhìn xa khó nhận ra được.
Thực ra cũng không cần phải che giấu thế này, đại đa số kẻ truy nã sa lưới, trừ khi có địa điểm bắt giữ cụ thế, nếu không đều vô tình bị bắt khi ở trọ, lên tàu xe, hoặc gây ra vụ việc gì đó bị chú ý mới rơi vào tay cảnh sát, chứ người đã hòa nhập vào cuộc sống như hắn thì có ai nghi ngờ ở bên cạnh có nghi phạm bỏ trốn.
Cho dù biết là an toàn, Lương Căn Bang vẫn không che giấu được sợ hãi trong lòng, đó là tâm lý phổ biến của kẻ bỏ trốn, đừng nói là thấy xe cảnh sát, chỉ cần thấy cái xe nào hai màu lam trắng thôi cũng khiến hắn giật mình.
Nhìn cảnh đường phố phồn hoa người qua kẻ lại, Lương Căn Bang cảm giác mình như qua giấc mộng hoang đường, hắn lên quá nhanh, nhanh tới chưa kịp thích ứng với cuộc sống giàu sang thì lại thành chó nhà tang suốt ngày trốn chui trốn nhủi như chuột rồi. Mỗi lần, dù chỉ là cọng cỏ cứu mạng, hắn cũng nắm chặt lấy ....
Phải rồi, hiện giờ chính là Ngô Ẩm Hữu vào ngân hàng lấy tiền, vào khá lâu rồi, lâu tới mức làm hắn nóng ruột, mông không ngừng nhúc nhích thiếu tự nhiên, tên huynh đệ phía sau bị hắn làm bất an theo: “Bang ca, lão già đó sẽ không chạy chứ?”
“Hẳn là không, cháu hắn còn trong tay chúng ta mà ... Tao nói này Bao Bì, mày thấy chúng ta lấy có nhiều không?” Lương Căn Bang quay đầu hỏi huynh đệ, họ Bao nên đám anh em gọi là Bao Bì, da thịt hắn vừa nhăn vừa nhão giống bao bì thật.
Bao Bì nghe vậy lắc ngay: “Lấy thêm của hắn 100 vạn không phải ít ... Nhưng đổi mạng cháu hắn không phải nhiều, thằng này lắm tiền thật, nhìn không ra.”
“Đám bọn chúng vét một vụ ở hội đấu giá, tao nghe đại ca bên trên nói ít ra cũng phải kiếm vài nghìn vạn.” Lương Căn Bang giờ mới biết lừa đảo có cao thủ, mình vất vả kiếm được chút tiền bị cảnh sát đuổi cho chạy trối chết, đám khốn này lừa được nhiều như thế mà chẳng ai biết, còn nghênh ngang vào ngân hàng ...
Bao Bì tham lam: “Bang ca, nếu trong tay thằng già còn nhiều tiền như thế vậy nên ép hắn thêm một ít.”
“Vừa phải thôi, đừng để xảy ra án mạng, vốn chút chuyện lừa đảo này không lớn, đừng để tao phải đi dựa cột ... A, thằng già ra rồi, uy tín phết nhỉ?” Lương Căn Bang nhìn thấy Ngô Ẩm Hữu xách tiền từ bậc thềm ngân hàng đi xuống thì thở phào, khởi động xe tới đó.
Ngô Ẩm Hữu mặt âm trầm lên xe, đặt túi tiền lên ghế trước, Lương Căn Bang ghé mắt nhìn từng bỏ tiền đỏ rực, niềm vui át hết sợ hãi, khởi động xe rời đi.
Ngồi ở ghế sau Ngô Ẩm Hữu nhắc: “Huynh đệ, tôi là người lăn lộn nửa đời người rồi, nhìn ra anh không phải loại ăn thịt không nhả xương, tôi gần như giao hết ra sản của mình rồi đấy ... Anh mà không giữ lời thì chỉ còn có thể giao cái mạng nát này cho anh thôi.”
Bao Bì liên tục tặc lưỡi: “Thôi đi, tiền cũng là do mày lừa được, xong việc mày đi lừa tiếp là xong, cần nói mấy câu sống chết gì đó không?”
“Yên tâm đi Ngô lão ca, tôi không dám làm mấy chuyện giết người bịt miệng đâu, cái xe này sẽ giao cho anh, chú cháu anh đi đi, chúng tôi cũng nên rời ổ rồi. Sau này anh muốn làm gì thì làm, song anh không dám bảo cảnh đâu nhỉ, có ai trong sạch hơn ai ...” Lương Căn Bang cảnh báo, xe rời thành phố, đi lên con đường cấp hai, thuận tay rút điện thoại chuẩn bị hỏi mấy tên kia đón người thế nào, không ngờ phanh két một cái làm hai người phía sau suýt ngã.
Bao Bì ở ghế sau trông coi Ngô Ẩm Hữu kinh hãi hỏi: “Bang ca, sao thế?”
Lương Căn Bang khẩn trương nói: “Làm sao mấy thằng Thư Chiến tắt máy rồi?”
“Tắt máy ạ, hay là mất tín hiệu ạ, nhiều chỗ phía dưới không nhận được tín hiệu.” Bao Bì nhắc.