← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 181 Sợ sợ hãi hãi, chẳng lừa cũng dối. (3)

Lương Căn Bang mấy tháng qua cứ lẩn trốn suốt đâm ra thần hồn nát thần tính, nghi thần nghi quỷ, vì thế quyết định gọi điện cho Nguyên Chí Cường.

Điện thoại gọi một cái thông ngay, Lương Căn Bang chưa kịp nói, đối phương đã chửi: “Còn mẹ đứa nào đấy, có bệnh à?”

“Tôi đây Lão Thương, sao nghe giọng anh không đúng, chơi thuốc à?” Lương Căn Bang cố ý kiếm cớ.

“Mày mới có bệnh, ai giữa trưa chơi thứ đó? Sao, tiền trao cháo múc rồi, tao lấy thêm năm vạn cũng là bất đắc dĩ thôi, vì bắt thằng đó mà mấy huynh đệ của tao bị bắt vào đồn rồi, tao muốn đưa ra còn tốn nhiều hơn, huống hồ còn tiền thuốc men ...” Trong điện thoại Lão Thương vừa ngáp vừa nói.

Lương Căn Bang mới cảm thấy chuyện bình thường, cười xin lỗi: “Làm phiền Lão Thương đại ca rồi, tôi tạ ơn anh sau ... Mấy thằng thủ hạ của tôi không làm anh bực mình chứ, mấy thằng đó đều chẳng hay ho gì, tôi sợ chúng rút bớt tiền, anh lại trách tôi.”

“Không, tiền đủ rồi ... Tao sắp về tới nhà ... À phải, Bang Tử, tên kia có lai lịch gì? Đừng hại tao, nếu là đứa có bối cảnh, lại tìm tao gây phiền phiền toái thì tao tìm mày nói chuyện đấy.”

“Thằng lưu manh ấy mà anh đừng lo.”

Tán gẫu vài câu cúp máy, Lão Thương thành thật giao di động cho Tục Binh, Tục Binh nhìn Hình Ái Quốc , Hình Ái Quốc lắc đầu, thời gian quá ngắn, không thể định vị, nhưng tín hiệu không trong khu vực phủ sóng của Trung Châu, chuyện này làm tìm kiếm trở nên khó khăn.

Nếu như chính chủ không có mặt, bắt vài thằng đàn em cũng vô nghĩa, Hình Ái Quốc hỏi: “Nguyên Chí cường, trước kia có chuyện làm ăn qua lại gì với Lương Căn Bang không?”

“Không, không ạ, tuyệt đối không, tôi chỉ nghe thấy tên của hắn, biết là nhân vật trong giới ... chúng tôi làm ăn khác đường, không qua lại gì.” Lão Thương ấp a ấp úng.

Tục Binh an ủi: “Không sao, chuyện của anh không lớn, không ai làm gì anh, thành thật khai ra các chuyện khác chỉ có lợi, tôi không nhiều lời nữa, anh đâu phải chưa từng vào đó, cần gì phải sợ thế?”

“Vâng, vâng ...” Lão Thương gật đầu như gà mổ thóc, nhưng mà hắn không dại gì mà nói thêm.

“Anh nói rạng sáng chúng liên hệ với anh, sau khi liên hệ thì cấp tiền, quá trình đó mất bao lâu?” Hình Ái Quốc hỏi.

“Vài tiếng, ba giờ hơn hắn gọi điện, tôi rất bực mình chửi hắn vài câu, có điều nghe nói hắn trả tiền liền không để ý nữa, khoảng 5 giờ hơn thì tiền tới.”

Bọn tội phạm thích giao dịch bằng tiền mặt hơn, nên tiền giao tận tay là chắc nhất. Buổi sáng đường xá vắng vẻ giao thông thuận lợi, nếu ở trong nội thành Trung Châu, nhất định không cần hai tiếng mới tới, tức là hang ổ tuyệt đối không ở trong thành phố, vậy mà lúc này định vị gắn trên người Soái Lãng lại ở thành phố.

Bọn chúng phát hiện rồi? Hay đi vòng quanh đánh lạc hướng? Hoặc có ý đồ khác.

Hình Ái Quốc và Tục Binh nhìn nhau trao đổi ý kiến, bên kỹ thuật liên tục bao tin cho họ, đường Đông Phong, đường Trung Nguyên ... Cả hai đều mơ hồ cảm thấy phương hướng không đúng.

Khi bên kỹ thuật báo địa điểm mới nhất, Hình Ái Quốc run một cái: “Không đúng rồi, chúng đang đi tới nhà ga.”

“Nhà ga á. Nơi đó là địa bàn của Soái Lãng mà.” Tục Binh cũng không hiểu gì: “Chúng to gan tới mấy cũng không dám chọn nơi ấy, ở đó ngày nào chả có đống thường phục cắm chốt chứ ... Giờ sao?”

“Chắc chúng đi lòng vòng thôi.” Hình Ái Quốc nghĩ tới khả năng lớn nhất.

“Có thể ... Thông báo các tổ bám sát, nếu có dấu hiệu bị lộ, lập tức bắt người.” Tục Binh hạ lệnh.

Xe tăng tốc đi về phía nghi phạm, tuy có phán đoán, nhưng linh cảm không lành, khiến họ bất an.

………… ………….. …….

Cùng lúc đó một chiếc xe việt dã dừng lại, từ từ đi vào bãi hàng nhà ga phía tây, qua cổng Soái Lãng cố ý nói với gác cổng tôi thuê một cái kho ở đây vào lấy hàng, gác cổng biết Soái Lãng cho qua luôn. Khi tới chỗ đỗ xe, Soái Lãng chỉ một cái cửa cuốn: “Chính là cái đó, chìa khóa ở đây, bên trong khả năng có người.”

“Cái gì? Có người à?” Lão Thư cảnh giác.

“Đương nhiên là có người, em để bao tiền ở đó, phải có người trông chứ.” Soái Lãng mặt mày đau khổ: “Bên trong là đồ uống, hắn chỉ nghĩ là trông hàng thôi, anh cứ nói là lấy hàng của Soái Lãng, họ sẽ biết lấy ở đâu.”

Ba bên trên xe khá cảnh giác, tuy vậy tin vẫn nhiều hơn, hay nói cách khác bị lòng tham mờ mắt rồi, Lão Thư còn dọa: “Mày lừa bọn tao là mày chết đó.”

“Không phải mà đại ca, thằng trông hàng tên là Ngưu Nhị, mặt mũi xấu lắm, nhìn một cái là nhận ra, anh cứ bảo với nó là đến lấy đồ của Soái Lãng là được.”

“Có thằng nào tên Ngưu Nhị à?”

“Sao lại không? Nó họ Ngưu, là đứa thứ hai trong nhà, nên gọi là Ngưu Nhị, thằng đó có hơi ngu, em cũng chỉ dám nhờ thằng ngu đó trông coi, người khác sao yên tâm.” Soái Lãng ba hoa bốc phét, còn nói: “Hay thế này, các anh dẫn em vào, nếu trong đó không có tiền, các anh cứ băm em làm tám khúc là được ...”

Thằng này dám nói thế thì chắc không giả rồi, địa chỉ rõ ràng, có tên người, còn chủ động xung phong, giả sao được. Lão Thư cười vỗ vai Soái Lãng, giọng điệu cũng khách khí: “Đợi ở đây, chúng tôi đi ... Huynh đệ, nếu tiền vào tay coi như cậu xong việc có thể đi ngay, nếu không tôi lột da sống cậu.”

“Đại ca, em ngu gì mà vì tiền mất mạng, em giữ cái mạng mà đi lừa tiền chứ, dù sao lừa cũng dễ mà.” Soái Lãng nói rất chân thành.

Thư ca rốt cuộc tin rồi gọi Đầu Heo theo mình, lấy ra một thứ đen xì xì đưa cho lái xe: “Đừng tắt máy, trông coi tốt thằng nhãi này, nếu dám trốn đòm cho một phát.”

Nói rồi xuống xe đi về nhà kho.

Nhìn lái xe cầm khẩu súng, Soái Lãng khiếp hãi, cứ nghĩ là một bọn lưu manh thôi, ai ngờ có vũ trang hiện đại. Thấy Soái Lãng sợ, thằng lái xe cố tình chĩa súng vào đầu y, miệng cố tình kêu "bùm" một tiếng, Soái Lãng giật nảy mình lắp ba lắp bắp, mếu máo như muốn khóc: “Anh, anh, anh, coi chừng cướp cò, em, em từ nhỏ sợ thứ này.”

Lái xe thấy Soái Lãng sợ són đái thì thích thú cười khành khạch, tay còn cố ý vung vẩy khẩu súng, nhìn chằm chằm Soái Lãng qua gương chiếu hậu. Vừa rồi súng dí vào đầu Soái Lãng nhìn ra đây là súng tín hiệu cải tiến, loại súng này chỉ bắn được một phát, mà y nhìn thấy trong nòng đúng là có đạn, xem ra mình coi thường đám người này rồi.

Con bà nó, đừng để bị đòm một cái thì lão tử oan quá.