Q2 - Chương: 182 Kinh hoàng thảng thốt, một gậy vào đâu. (1)
Lại nói tới hai thằng xuống xe, đi tới kho hàng lấy chìa khóa mở cửa, đúng là mở được, lái xe từ xa nhìn thấy càng tin hơn, Soái Lãng thì mắt đảo tròn tính đường lui...
Rào một tiếng cửa cuốn lên, cảnh tượng bên trong làm Thư ca và Đầu Heo cùng ngẩn người, bên trong có đám người quây thành vòng tròn đánh bài, khói thuốc mù mịt, có điều nhìn đống đồ uống làm chúng yên tâm.
Đây chính là nơi Đại Ngưu và đám công nhân vận chuyển thường xuyên trốn vào đánh bạc ăn uống, có người ngẩng đầu lên hỏi: “Tìm ai?”
“Soái Lãng bảo chúng tôi tới lấy hàng.” Đầu Heo nói.
“Hàng cứt, nơi này toàn là hàng của nhà ga, hàng của khu phong cảnh phân phối trực tiếp, làm đếch gì có hàng của nó ở đây.” Người ngồi xoay lưng lại đánh ra một quân bài, xem ra vận may không tốt, tiền bị tên ngồi đối diện lấy hết rồi.
“Vậy chúng tôi tìm Ngưu Nhị, hàng trong tay hắn.” Thư ca xòe bài.
Ai ngờ vừa nói xong một đám cắn răng cười khùng khục, ai cũng biết ngoại hiệu của Đại Ngưu là Ngưu Nhị, vì tên này đầu óc có vấn đề thật, nhưng chưa từng ai dám gọi thế trước mặt hắn, hôm nay rốt cuộc cũng có người đi tiên phong.
Đại Ngưu đứng dậy, mặt to như cái mẹt, trán lồi ra cục thịt, đen xì xì, đúng là xấu kinh hồn, Thư ca chỉ nghĩ tìm đúng người rồi, sải bước đi tới, Đại Ngưu nhìn ngang ngó dọc, hỏi lại: “Ê, mày nói mày tìm ai thế?”
Thư ca đâu có biết là nguy hiểm treo trên đầu, cứ nghĩ tới số tiền sắp rơi vào tay, ngay cả dung mạo xấu đau xấu đớn như Đại Ngưu cũng thấy dễ nhìn hơn vài phần, còn làm ra vẻ thân thiết lặp lại: “A, cậu chính là Ngưu Nhị đấy phải không?”
Uỳnh! Không có bất kỳ dầu hiệu nào, nắm đấm to như cái bát nện thẳng mặt Thư ca, Thư ca không kịp đề phòng ngã vật ra, không kịp ú ớ một câu. Đại Ngưu vẫn như con trâu điên lao tới cho một cước, Đầu Heo vội vàng lao cả người tới ôm hông Đại Ngưu sợ hắn cho một đòn nữa thì mất mạng.
Đại Ngưu rống lên: “Xông lên, đánh bỏ mẹ nó.”
Thư ca cũng là người kinh nghiệm trận mạc, vừa rồi chẳng qua là bất ngờ thôi, nhịn đau lăn một vòng vác két nước ngọt đập vào đầu Đại Ngưu cứu đồng bọn, sau đó nhân lúc Đại Ngưu loạng choạng, kéo đồng bọn định chạy, nhưng muộn rồi, mấy thằng đánh bạc đã dùng đủ mọi vật thể lạ ném ngã cả hai, lao tới đấm đá....
Bên trong chiến đấu kịch liệt, tiếng ố á liên hồi, lái xe quay ngoắt lại chĩa súng vào Soái Lãng: “Thế là sao?”
“Không, không liên quan tới em... Vị đại ca của anh tính khí không tốt, có khi nói chuyện đắc tội với người ta, mau mau cứu người...” Soái Lãng khẩn trương chỉ tay về phía nhà kho, hơi đẩy nóng súng sang bên, lái xe rõ ràng là thằng non nhất bọn nên mới được giao nhiệm vụ cảnh giới, vai trò giống Lão Hoàng trong nhóm của y, đều là loại nhát gan cả, vì thế Soái Lãng nói càng gấp: “Trong tay anh có súng, sợ cái gì, chỉ cần chĩa lên trời đoàng một cái là chúng sợ són đái, mau mau không chúng ta xong đời hết....”
Lái xe lòng như lửa đốt, lại bị giọng điệu cấp thiết của Soái Lãng thúc giục, không kịp suy nghĩ mở cửa xe chạy đi, được mấy bước sực nhớ, thằng trên xe quan trọng hơn, khi quay đầu lại thì không thấy người đâu nữa.
Thằng kia nhanh như thỏ, thoắt cái đã chạy ra cổng chính, tay giơ súng ngắm nhưng khoảng cách hơi xa, rõ ràng không tự tin bắn trúng, lại thấy đồng bọn bị đánh đang khóc cha khóc mẹ, mắt hết nhìn trái lại nhìn phải, cắn răng chạy về phía đó chĩa súng hô: “ Con mẹ nó, không được đánh, buông ra...”
Chẳng ai thèm để ý, thằng lái xe rõ ràng là tên chết nhát, thấy huynh đệ của mình bị đánh không còn ra dạng người tay run bần bật, vừa sợ vừa giận: “Dừng tay, dừng tay nếu không...”
Đoàng... Súng cướp cò rồi, trong đám đông có người gục xuống như cái cây bị đốn gốc, tất cả dừng tay.
Đây là thứ súng cải tiến tự chế, sát thương không được như súng quân dụng nhưng tiếng nổ thì kinh hồn.
Bộp! Súng rơi xuống đất... Thằng lái xe cũng sợ tới choáng váng, miệng lẩm bà lẩm bẩm, mình bắn chết người rồi, chết người rồi.
Thư ca nhìn bên cạnh có một người cao lớn như núi máu tươi xối xả sợ tỉnh luôn, thấy xung quanh đang sốc, thừa cơ bò dậy, kéo thằng đồng bọn chạy, qua chỗ lái xe, tát một cái kéo đi nốt.
Soái Lãng vừa trốn vào phòng trực ban thì nghe thấy tiếng súng nổ, toàn thân lạnh toát, chẳng để ý cái xe xượt qua người, chạy về phía nhà kho, tức thì tinh thần muốn sụp đổ, là Đại Ngưu, Đại Ngưu bị bắn rồi. Y lao tới tay ấn vào vết thương, máu đã ướt cả mảng, mắt đỏ ngầu rống lên: “Đưa vào bệnh viện... Nhìn cái mẹ gì... Xe đâu...”
Đám công nhân bốc vác cuống lên, không ngờ trong lúc hoảng loạn, tìm không ra xe, Soái Lãng chỉ kho hàng: “Xe nâng, lấy xe nâng, tới bệnh viện đường sắt...”
Chẳng bao lâu xe nâng chạy ra, cả đám lót một tấm ván, trải đệm cho êm rồi, đặt Đại Ngưu lên đó chạy tới bệnh viện đường sắt gần đó.
Đại Ngưu nằm trên ván để hàng, mất máu quá nhiều, không nói được nữa, môi vẫn mấp máy tựa như muốn nói gì đó, nhưng chỉ có bọt máu phun ra ngoài miệng.
“Đừng nói, Đại Ngưu... Đừng sợ, đừng sợ... Đừng nói gì cả... Đừng sợ, tao đưa mày đi bệnh viện...”
Soái Lãng nước mắt đầy mặt, mồm mếu máo nói liên hồi, đột nhiên xe chậm lại, quay đầu thấy cái xe ba bánh chặn đường, nổi giận điên cuồng: “Tránh đường... Đứa nào chặn đường chém chết mẹ nó đi...”
Một đám công nhân xông tới, người xô kẻ đẩy, cả xe lẫn người bị kéo sang bên, không ít người nhìn thấy trên ván có người nằm, máu xe be bét, tránh xa.
Xe cứ vậy lao thẳng một mạch, người đi đường, xe cộ, không ai dám trêu chọc vào đám người bị điên này, chậm một chút thôi là có người xông tới đấm đá. Cuối cùng xe đi qua được đoạn đường tắc nhất ở nhà ga, đi bốn km, mười mấy người lái ba bốn cái xe nâng nhảy xuống, người đi trước mở đường la hét, người đi sau khiêng ván, Đại Ngưu ngày càng yếu, không lâu sau y tá vội vàng chạy ra.
“Đại Ngưu, Đại Ngưu... Tỉnh lại đi, mày tỉnh lại đi, đừng chết, ngàn vạn lần đừng chết...” Soái Lãng chạy theo tấm ván, tay nắm lấy bàn tay Đại Ngưu đã hôn mê, gào khóc, tay Đại Ngưu nhũn dần, tựa hồ không còn sinh mệnh nữa, lòng y hối hận, đau đớn, sợ hãi, nhưng chẳng biết phải làm gì.
“Bị thương ở phổi, cầm máu trước, còn mạch... Cấp cứu ngay, chuẩn bị phòng cấp cứu... Mọi người ra ngoài...”
Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra qua tình huống, sờ được mạch liền hô người chuẩn bị cấp cứu, đuổi hết người không liên quan ra ngoài.
Soái Lãng lúc này tuy cuống, nhưng không dám trái ý bác sĩ, dừng lại, cửa đóng vào, toàn thân y lạnh ngắt đứng đờ ra đó.