Q2 - Chương: 183 Kinh hoàng thảng thốt, một gậy vào đầu. (2)
“Mục tiêu tới đường Trung Nguyên, đang di chuyển...”
“Chú ý, mục tiêu đã rẽ đường Diêu gia... Men theo đường cũ quay về....”
Trong phòng kỹ thuật, thấy xe được định vị đi đúng đường cũ quay lại, không hề giống đi vòng vèo đánh lạc hướng, không ai hiểu ra sao.
Đột nhiên một kỹ thuật viên truy cập vào camera giám sát xem lại tình huống trong nhà ga, hô lên: “Tổ trưởng, nghi phạm nổ súng trong nhà ga, có người bị thương.”
“Cái gì?” Hành Song Thành nhảy ngay tới xem màn hình của kỹ thuật viên kia, đó là đoạn ghi hình mười mấy phút trước, trên màn hình hơi nhòe nhìn thấy rõ ánh lửa lóe lên rồi có người đối diện ngã xuống, vội gọi ngay vào bộ đàm: “ Các tổ thực địa chú ý, nghi phạm khả năng có vũ khí, bọn chúng vừa gây ra một vụ nổ súng ở nhà ga, đã có thương vong … tôi nhắc lại lần nữa, nghi phạm khả năng có vũ khí …”
Nổ súng rồi, lại còn có người bị thương, còn nơi đông người như nhà ga chắc chắn sẽ gây ra ảnh hưởng ác liệt, càng có nghĩa là tính nguy hiểm đã tăng lên, Hành Song Thành vội gọi điện báo cáo. Không lâu sau người của bộ chỉ huy tầng ba đều chạy tới, xem qua đoạn phim, Thẩm Tử Ngang không có chút do dự nào, hạ lệnh: Lập tức bắt giữ.
“Liên hệ với trung đội cảnh sát vũ trang gần nhất, gửi định vị cho họ.”
“Không được bắt trong thành phố, mục tiêu đang bỏ chạy ra đường quốc lộ... Đơi ngoại thành hẵng bắt.”
“Mệnh lệnh mới nhất, nếu gặp phản kháng, cho phép bắn chết tại chỗ.”
Thẩm Tử Ngang chớp mắt ra bốn năm mệnh lệnh, cỗ máy khổng lồ tức thì ầm ầm chuyển động, ba chiếc xe vận binh xuất phát từ cơ sở huấn luyện cảnh sát vũ trang. Địa vị của hắn chưa cao tới mức lập tức điều động được đơn vị khác, nhưng có nổ súng lại là chuyện hoàn toàn khác, đây là tình huống đặc thù, phải trấn áp lập tức.
Bốn tổ thực địa, chín chiếc xe truy đuổi, vòng vây dần khép lại.
Tục Binh trong xe tâm thần bất an, nghe vị trí trinh sát báo cáo, cấp thiết nói: “Khoan, khoan, tạm thời đừng bắt, xem lộ trình chúng đi, nhanh hơn lúc tới 12 phút.
“Con mẹ nó, vì chúng đang bỏ chạy, bọn vương bát đản này dám nổ súng ngay dưới vành mắt chúng ta...” Hình Ái Quốc nói tới đó thì ngừng.
Tục Binh biết hắn lo cho người kia, có điều càng lúc nguy cấp linh tính của một hình cảnh xông pha tuyến đầu càng mạnh, phản bác: “Chính vì chúng bỏ chạy cho nên thường chạy về nơi ẩn nấp.”
“Cái gì? Anh còn muốn thả cho chúng chạy à?”
“Đúng, thả cho chúng chạy một lúc, phong tỏa cao tốc, quốc lộ, hú còi ép chúng về ổ.”
“Chuyện này...” Hình Ái Quốc do dự.
“Lúc nào rồi, sai thì cũng sai rồi, không thể không có chút kết quả nào.” Tục Binh gân cổ đỏ mặt cãi.
“Được, sai thì sai tới cùng, cùng lắm tôi với anh quay về đồn làm cảnh sát tra hộ khẩu.” Hình Ái Quốc bị thuyết phục.
Lại biến cố nữa, mệnh lệnh từ xe chỉ huy hiện trường phát ra, không được bắt, chỉ chặn đường quốc lộ và cao tốc.
“Xong rồi, xong rồi, nơi nào cũng toàn cảnh sát.” Lái xe run cầm cập nhìn dáo dác.
Ở ghế phụ lái, một tên bị đánh không còn ra dạng người nổi điên quay đầu lại tát tên lái xe khi nãy: “Mẹ mày chứ, ai bảo mày nổ súng?”
Tên kia răng va vào nhau cầm cập, toàn thân run bần bật, nói không ra lời, Thư ca lại tát cho hắn mấy cái nữa chưa hả, thấy xe lảo đảo, quay sang tát luôn tên lái xe.
Lái xe không dám kêu: “Sao đây Thư ca, đi đâu? Hiện giờ đâu cũng toàn là cảnh sát.”
“Về kho lạnh, nơi đó hẻo lánh, nhanh con mẹ mày lên, tới đó chia nhau ra chạy.” Thư ca lúc này cũng không khác gì đầu heo, nói phun nước miếng.
Xe tránh đường lớn, lao vào đường nhỏ, hướng về Lăng Trang, quả nhiên trong lúc cuống lên chạy về nhà rồi.
..........................................................
“Chính nơi này... Bắt.”
Tục Binh vỗ đùi, chỉ huy tổ bốn, tổ bảy, tổ 11, tám cỗ xe từ mấy phương hướng tăng hết tốc độ chạy tới mục tiêu.
Xe vận binh của cảnh sát vũ trang đổ bộ hai bên Lăng Trang lập tuyến cảnh giới, tổ đột kích đuổi theo xe thực địa, quyền chỉ huy giao cho Tục Binh, phục kích biến thành truy kích, cái xe việt dã Trường Thành vứt ngoài kho lạnh.
“Bao vây, lục soát.” Tục Binh xuống xe chỉ huy: “Hường đông, có hai kẻ chạy về hướng đông.”
Có người báo cáo qua bộ đàm, mọi người nhìn theo, quả nhiên có hai tên đang chui vào nhà kính trồng rau, một tổ phân ra truy đuổi, từ xa nổ súng cảnh cáo. Tên kia không biết là cuống hay choáng, chạy càng nhanh, xuyên qua rừng nhà kính chạy ra đường thì tinh thần sụp đổ, mấy chiếc xe cảnh sát hú còi phóng đến, nòng súng đen ngòm chĩa thẳng vào...
Trong kho lạnh, đặc cảnh áo đen tới trước một bước đã tìm tới nơi, trong bóng tối nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn hô lớn: “Không được nhúc nhích.”
Khi ở dưới đất đi lên, hai đặc cảnh dìu một thanh niên bị đánh toàn thân máu me, ba nghi phạm, thêm vào một kẻ trông coi con tin, chỉ thiếu Lương Căn Bang như đã dự liệu, thậm chí Soái Lãng cũng không thấy đâu. Bất ngờ nhất là ở đây giam cầm một con tin, tìm hiểu sơ bộ họ Ngô, tên Kỷ Cương.
“Tổ trưởng Thẩm, nghi phạm nổ súng đã sa lưới, tên Hà Lập Quân, có tiền án ăn trộm, theo lời khai của chúng, sáng nay Lương Căn Bang dẫn một con tin đi chưa về... Ngoài ra Soái Lãng hiện không rõ tung tích, theo lời khai, bọn chúng bị Soái Lãng lừa đi tới nhà ga lấy tiền, sau đó nhân lúc hỗn loạn chạy mất... Ở hiện trường phát hiện một con tin, nói bị giam ba ngày rồi...” Tục Binh báo cáo về bộ chỉ huy, kích động nắm chặt điện thoại, quá nhiều chuyện ngoài dự liệu của hắn.
“Áp giải về trước đi, để lại một tổ trông coi hiện trường.” Trong điện thoại Thẩm Tử Ngang ra một mệnh lệnh lạnh lùng.
Tục Binh cúp điện thoại rồi nhìn lại kho lạnh bị bỏ hoang, từ đây có thể nhìn thấy đường quốc lộ, bọn họ nhiều lần đi qua đây, nhưng ai ngờ Lương Căn Bang ở ngay dưới chân mình, chỉ có điều nhìn xe vũ cảnh, xe đặc cảnh, xe đồn công an khắp nơi liền biết, Lương Căn Bang lại lần nữa thoát rồi.
Xôi hỏng bỏng không rồi.