← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 184 Kinh hoàng thảng thốt, một gậy vào đầu. (3)

Lâu quá rồi, Soái Lãng ngồi đợi ở ngoài phòng phẫu thuật cảm giác cả vạn năm trôi qua, không thể nghĩ sinh mạng con người lại yếu ớt đến thế. Một giây trước thôi còn thấy Đại Ngưu đứng đó hò hét đánh người, chỉ một giây sau đã nằm trong vũng máu. Cảnh tượng như thế y chỉ thấy trong phim hành động nước ngoài mà thôi, vậy mà lần này diễn ra trước mắt y, khi chứng kiến chẳng có chút kích động hưng phấn nào, chỉ có sợ hãi, bất lực.

Đại Ngưu rất ngốc, thời còn đi học là đối tượng mọi người trêu ghẹo, học tới sơ trung mà vẫn nước mũi lòng thòng, trong mấy anh em, Trình Quải rất gian, La Thiếu Cương ích kỷ, Lão Hoàng thì chết nhát, chỉ có Đại Ngưu là thành thật nhất.

Lần trước vì chuyện đồ thủ công mỹ nghệ, Đại Ngưu thiếu chút nữa từ mặt mấy thằng kia, mắng bọn chúng khốn kiếp tham tiền bất nghĩa, nhưng người anh em trượng nghĩa giờ lại nằm ở đây ...

Mình chơi ngu quá rồi, trước nay Đại Ngưu đánh nhau dũng mãnh vô địch, có khi bị người ta đấm đá liên hồi vẫn trơ trơ, thế nên mới lừa bọn này tới đây để Đại Ngưu dạy cho một bài học, ai ngờ chúng nổ súng thật ...

Mình sai rồi, thực sự sai rồi, đây không phải là trò mình chơi được, Soái Lãng nhắm mắt hối hận, mình không nên tham số tiền kia, mình không nên dính dáng vào chuyện đấu giá, hôm nay càng không nên dẫn người tới đây .... Có lẽ đám người Lương Căn Bang, hoặc là Đoan Mộc Giới Bình chỉ muốn bắt mình lấy cuốn Anh Diệu Thiên mà thôi, không nên như thế ....

Thế nhưng chuyện đã thành, hối hận có ích gì, chẳng may Đại Ngưu không tỉnh lại, mình phải ăn nói thế nào với cha mẹ Đại Ngưu, ăn nói thế nào với người xung quanh ... Mình còn mặt mũi mà sống nữa sao?

Không biết qua bao lâu có tiếng mở cửa, y tá đi trước, kéo xe, xe treo chai truyền dịch, Soái Lãng như ngừng tư duy, bác sĩ đi sau đeo khẩu trang nói: “Đạn xuyên qua phổi gây xuất huyết lớn, may mọi người đưa tới kịp thời, nguy hiểm đã qua, có điều phải nằm viện quan sát một thời gian.”

Soái Lãng vừa đứng lên toàn thân tiếp tới nhẹ bẫng, không đứng nổi, dựa vào tường thở, nước mắt lặng lẽ chảy dài.

Bác sĩ nhìn quanh: “Ai là người nhà thế?”

“Tôi, tôi ...” Soái Lãng lau nước mắt chạy tới.

“Đi nộp viện phí, làm thủ tục nhập viện, còn nữa đây là vết thương do súng, chữa trị vết thương thế chúng tôi phải đưa vào hồ sơ, tới văn phòng lấy đơn điền vào ...”

Bác sĩ an bài, Soái Lãng gật đầu liên hồi, giúp y tá đẩy giường, y tá mới í một tiếng chỉ tay y, Soái Lãng nhận ra hai tay rồi thân thể mình toàn máu.

Soái Lãng giơ tay lên không dám đụng vào nữa, cảm giác khó tả, vì tay mình dính máu anh em ... Đột nhiên có tiếng ồn ào, cả đám đông kéo tới làm y sợ hãi trốn sau lưng bác sĩ. Cha mẹ, cậu, dì, chị họ, cô, dương của Đại Ngưu, những mười mấy người hớt ha hớt hải chạy vào.

Thế hệ này của của Ngưu gia, Đại Ngưu là nam đinh duy nhất trong nhà, chuyện lớn như thế làm cả nhà kinh động. mẹ hắn hét lên một tiếng "con trai tôi", rẽ đội ngũ nhào tới.

Bác sĩ và y tá ngăn cản: “Đừng, đừng, không nên chạm vào người bệnh, đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi.”

Thế là mẹ khóc, chị rơi lệ, thân thích mặt mày u ám, cả đám người bao vây quanh giường phẫu thuật làm Đại Ngưu tỉnh lại, mệt mỏi mở mắt ra người ngốc nghếch, không nói được. Bác sĩ càng tức giận đuổi hết người khác đi, giục y tá đưa người vào phòng giám sát.

Mẹ Đại Ngưu đứng ngoài phòng, vô tình nhìn thấy Soái Lãng lấm lét nép bên trường, tức thì lửa giận bốc cao ba trượng, kệ con trai, chạy tới tóm cổ áo Soái Lãng: “Mày, đúng là mày rồi.”

Vì Soái Lãng bị đám người kia đánh một trận, mặt múi thâm tím, hơi khó nhận ra, nhưng mẹ Đại Ngưu thì còn lạ gì y nữa, mặc kệ thân thích can ngăn, tát Soái Lãng một cái: “ ... Thằng con mất dạy nhà Lão Soái, từ nhỏ mày dạy hư con tao, dạy Đại Ngưu đánh nhau, dạy Đại Ngưu đi ăn trộm, dạy Đại Ngưu trốn học, dạy Đại Ngưu nói dối … đều là mày cả, mỗi lần nó bị thương đều do mày mà ra ... Giờ hay rồi, giờ mày làm con tao bị súng bắn, thằng mất dạy kia, Đại Ngưu có làm sao tao không tha cho mày ...”

Vừa khóc vừa chửi, vừa giật tóc vừa tát, thân thích định khuyên, nhưng nghe mẹ Đại Ngưu nói thế ánh mắt chuyển thành thù hận. Soái Lãng không đỡ, không giải thích, vì người ta không sai, bị đánh mới làm y vơi đi day dứt.

Tin tức Đại Ngưu bị bắn lan đi rất nhanh, chuyện xảy ra ở nhà ga như thế, lại là Đại Ngưu mà ai cũng biết, thoáng chốc kinh động từ nhà ga truyền về khu tập thể đường sắt, từ khu tập thể lại truyền tới bạn bè thân thích.

Người tới bệnh viện rất nhiều, trong đó có cả La Thiếu Cương, Hoàng Quốc Cường, cả hai trố mắt chỉ nhìn thấy mẹ Đại Ngưu toàn thân thịt mỡ, to lớn như hộ pháp, tóm Soái Lãng hết đánh lại chửi, tát bôm bốp. La Thiếu Cương định lên can, Lão Hoàng giữ lại: “Đừng, mày mà lên bọn mình cũng ăn đòn luôn đấy.”

Chứ còn sao nữa, trong mắt mẹ Đại Ngưu, hai thằng này có khá hơn gì Soái Lãng đâu, cho rằng con mình thật thà ngoan ngoãn, chỉ vì chơi với mấy thằng bọn họ mà thành hư hỏng, từ nhỏ cứ thấy Đại Ngưu tụ tập với đám bọn họ là vác chổi đuổi đánh.

Khóc một trận, chửi một trận, vừa tát vừa cào, cuối cùng nhổ bãi nước bọt vào mặt Soái Lãng, mẹ Đại Ngưu nguôi giận phần nào mới nhớ tới con trai chạy đi xem. La Thiếu Cương và Hoàng Quốc Cường che mặt lén lút đi tới, Soái Lãng ngồi bệt dưới đất, mắt thất thần, còn chẳng nhận ra.

La Thiếu Cương ngồi xuống đẩy một cái: “Này, Soái Lãng, rốt cuộc có chuyện gì thế? Sao lại có người nổ súng bắn Đại Ngưu?”

“Ừ.” Lão Hoàng ngồi xuống bên kia: “Bình thường chỉ lôi hàng nguội ra bem nhau là cùng, là chuyện gì mà lại tới mức độ này? May mà cứu được đấy ... Này Soái Lãng, nói đi chứ, mày sao vậy?”

Hai người hỏi mấy câu mà Soái Lãng không đáp, lòng sợ hãi, tên này mắt sung huyết đỏ rực, như kẻ nổ súng giết người, Soái Lãng liếm môi nói: “ La Sách, Lão Hoàng, về giúp tao, tình huống cụ thể thì tìm chị Đỗ, chuyện kinh doanh có chị ấy an bài ... Mấy anh em chúng ta chơi với nhau từ thời cởi chuồng tới giờ không dễ dàng gì, Trình Quải bị giam rồi, Đại Ngưu bị thương … tao biết chúng mày có điều bất mãn với tao, nhưng anh em bọn mình không giúp nhau thì chẳng còn ai giúp nữa đâu ...”

“Vậy mày thì sao ... Mày sao thế Soái Lãng?” La Thiếu Cương thấy có chuyện không ổn, cảm giác Soái Lãng nói như đang trăn trối.

“Tao à? … Lần này e là tao không tránh được đâu, tao có lẽ phải làm công vụ viên vài năm.” Soái Lãng loạng choạng đứng dậy.

Cả hai đều giật mình, làm công vụ viên tức là vào tù, vào đó có người lo ăn lo ở lo mặc, trước nay anh em hay lấy ra làm trò đùa, nhưng hôm nay không giống đùa nữa rồi ... Đúng lúc này nghe thấy tiếng xe cảnh sát, kinh ngạc nhìn Soái Lãng, quay đầu lại thì người nhà của Đại Ngưu dẫn mấy cảnh sát đường sắt đi về phía bọn họ, có người chỉ tay vào Soái Lãng.

Lớn chuyện rồi ….