← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 185 Không phải chuyện nhỏ, xử lý sao đây. (1)

“Tên?”

“Thư Chiến.”

“Tuổi.”

“32.”

“Đem chuyện xảy ra ở nhà ga kể lại một lần đi.”

“Buổi trưa Bang ca, tức là Lương Căn Bang an bài chúng tôi đi đón người từ chỗ Lão Thương, rồi đưa cho 5 vạn đồng. Chúng tôi chuẩn bị về kho lạnh, Lương Căn Bang bảo chúng tôi tạm giam người ở đó, hai ngày trước chúng tôi tới khu phong cảnh tìm Soái Lãng, bị y gọi mấy chục người đánh một trận, lên xe tôi tức quá đấm đá y ... Ai ngờ y nói, sẽ trả cho chúng tôi tiền y và Tiểu Ngọc lừa của Lương Căn Bang.”

“Bao nhiêu?”

“Hơn 800 vạn.”

“Tiếp tục.”

“Y nói tiền giấu trong nhà kho ở ga tàu, cất ở trong két những Cocacola, dẫn chúng tôi tới đó. Chúng tôi nghĩ nếu có số tiền này thì có thể hoàn lương, không cần theo Lương Căn Bang làm chuyện xấu nữa ... Ai ngờ thằng nhãi đó lừa chúng tôi, đám người bên trong nhà khó thấy chúng tôi là đánh.”

“Tiểu Ngọc là ai? Chuyện họ lừa Lương Căn Bang là sao?”

“Tôi chỉ nghe đồn thôi, có điều khi chúng tôi tới khu phong cảnh tìm Soái Lãng thì thấy y và Tiểu Ngọc ở cùng nhau, Bang ca dẫn chúng tôi đi tìm nữ nhân đó mấy tháng rồi, chắc là không sai.”

................... ................. ................

Cuộc thẩm vấn được truyền tới màn hình của bộ chỉ huy, hôm nay tham gia quan sát cuộc thẩm vấn này có mấy vị thuộc hàng vai vế của ban điều tra hình sự thành phố. Liền một lúc có thêm nhiều nghi phạm như vậy, đủ thứ manh mối khiến tổ chuyên án bận rộn xác minh, may mà dính vào vụ nổ súng kia, tên nào tên nấy muốn rửa sạch liên quan nên áp giải về là hỏi gì nói nấy.

Phương Hủy Đình vừa xem, thi thoảng ghi chép, quan hệ mấy tên này đơn giản, đứng đầu là Thư Chiến, đồng bọn là Triệu Tam Mao, nổ súng là lái xe Hà Lập Quân, đáng lẽ đón người xong sẽ về hang ổ, không ngờ vì Soái Lãng bị lừa tới nhà ga, xảy ra chuyện ngoài dự liệu. Ở kho lạnh còn bắt được nghi phạm Thường Nhạc, con tin Ngô Kỷ Cương, theo lời khai Lương Căn Bang còn dẫn một người tên Bao Mãnh Cương áp giải chú Ngô Kỷ Cương đi lấy tiền.

Tình tiết không hề phức tạp, tiếc là nghi phạm lọt lưới rồi, bọn họ chỉ bắt được một đám râu ria, Phương Hủy Đình mất hứng, lúc này trên màn hình đề tài tập trung vào Soái Lãng, thẩm vấn viên không tin, sao có thể giấu 800 vạn ở nhà kho nơi có lưu lượng người qua lại đông như thế? Bằng đó tiền mà người ta chịu dâng lên à? Toàn thứ hoang đường, nghi phạm thế mà cũng tin.

Trên màn hình nghi phạm mặt như đưa đám: “Đồng chí cảnh sát, anh không biết, thằng chó đó đóng giả giống lắm, chúng tôi lúc đầu cũng nghi ngờ, không mong có 800 vạn, chỉ mong có 80 vạn là may rồi, ai ngờ thằng khốn nạn từ đầu tới cuối không có một câu nào là thật, mở mồm ra là toàn lời dối trá ... Gặp phải thằng đó đúng là xúi quẩy, mấy hôm trước bị y lừa đánh một trận rồi ... “

Thẩm vấn viên mặt lạnh tanh chứ kỹ thuật viên xem qua giám sát thì không nhịn nổi cười, xem vẻ mặt nghi phạm cứ như bản thân mới là người bị hại ấy, mọi người không nhịn được cười. Phương Hủy Đình không cười, trước đó cô đã hoài nghi Soái Lãng và nữ nghi phạm Tiểu Ngọc quan hệ không tầm thường rồi, giờ càng thêm khẳng định.

Sợ cái gì thì cái đó tới, Phương Hủy Đình vừa nghĩ tới đó thì nhìn thấy màn hình giám sát ngoại vị có hai chiếc xe đi về, người trên xe áp giải một người cúi gằm mặt, chỉ nhìn thoáng qua là Phương Hủy Đình nhận ra.

Là Soái Lãng.

.................. .................... .............

Đưa tay lên xem đồng hồ, đã 17 giờ 05, Thẩm Tử Ngang ở tầng ba tiếp đãi người của ban tuyên truyền và ĐTH, là phóng viên kênh pháp chế ĐTH tỉnh, là bên ủy ban chính pháp liên hệ sở tỉnh để phê duyệt đặc biệt. Chuyện này có lợi cho việc nâng cao uy danh của cảnh sát, một vụ nổ súng ngang nhiên giữa thanh thiên bạch nhật, vậy mà chưa tới một tiếng đã bắt được nghi phạm. Xem lại cảnh nổ súng ở hiện trường, mấy phóng viên phấn khích, từ cảnh truy bắt, nghi phạm giơ cao tay ... Vũ cảnh, dân cảnh, áp dải đội ngũ dài, thanh thế cực lớn, làm phóng viên mừng ra mặt, có chuyện hay để viết rồi.

“ ... Hiện giờ đã tra rõ, nghi phạm tên Hà Lập Quân, có tiền án ăn trộm, vào lúc 12 giờ 45 phút nổ súng, chiều 13 giờ 39 phút bị bắt, chỉ dùng chưa tới một tiếng, ba nghi phạm toàn bộ sa lưới ... Các vị vất vả rồi, đây là ghi hình thẩm vấn hiện trường, sẽ gửi cho mỗi vị một bản ...”

Dùng giọng điệu tin tức thời sự giới thiệu, Thẩm Tử Ngang kể lại một phen, đây là chuyện hắn rất thuần thục.

Họp báo xong, tiễn phóng viên và người ban tuyên truyền đi, tiễn tới thẳng lúc lên xe Thẩm Tử Ngang mới thở phào, vụ án bảo mật, chỉ có điều dưới tình huống này, muốn bảo mật cũng không được. Hơn nữa sự kiện lần này mang tới cho hắn không ít rắc rối, nhíu mày lên tầng hai, tới gian phòng nhỏ cách phòng kỹ thuật hai phòng, chính ủy Đồng, Hình Ái Quốc, Tục Binh đồng loạt ngẩng đầu.

Theo lệ sau hành động phải viết báo cáo, xem ra ba người này châm chước cùng viết, Tục Binh có chút xấu hổ, là hắn tự tiện quyết định dùng Soái Lãng làm mồi nhử, vi phạm quy định. Sau đó tự ý ra lệnh thả nghi phạm đi, vượt quyền. Trong mắt người thực địa, bắt được nghi phạm mới là tất cả, chỉ cần đạt được mục đích thì thành công sẽ che khuất mọi sai lầm, nhưng hiện giờ không bắt được nghi phạm chính, dù bên ngoài tuyên truyền ra sao, đây vẫn là hành động thất bại nặng nề.

Hậu quả để lại không nhỏ, mọi thứ tốt đẹp không sao, nhưng bây giờ nghi phạm chính không bắt được, lại khiến thường dân bị thương, chuyện không nhỏ đâu.

Thẩm Tử Ngang ngồi xuống, không nói gì cả, đáng lẽ lúc này ở đây chỉ có Tục Binh thôi, vậy mà Đồng Huy và Hình Ái Quốc cùng xuất hiện, không cần nói cũng biết, ba người này kết thành thế lực, cùng tiến cùng lui.

Chính ủy Đồng đưa một bản báo cáo viết xiêu vẹo dài chưa tới ba mặt giấy về phía Thẩm Tử Ngang: “Tổ trưởng Thẩm, đây là báo cáo của đội trưởng Tục, hành động hôm nay xảy ra sai sót là do chúng tôi không đánh giá đúng tình huống, chúng tôi cũng không ngờ rằng nghi phạm mang súng, lại gây ra vụ án nổ súng ... tôi là tổ trưởng thực địa, tôi xin chịu trách nhiệm.”

“Chính ủy Đồng, chỉ huy hiện trường là tôi, khi đó các anh cách hiện trường mười mấy km, anh làm gì có trách nhiệm, ai làm người nấy chịu, mệnh lệnh do tôi đưa ra, tôi chịu trách nhiệm.” Tục Binh trầm giọng nói.

Hình Ái Quốc trừng mắt với Tục Binh, đáng lẽ phải nghe ý kiến lãnh đạo đã rồi mới nói, giờ hay rồi, thế này khác gì cấp dưới vào hùa với nhau bắt chẹt lãnh đạo?