← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 186 Không phải chuyện nhỏ, xử lý sao đây. (2)

Thẩm Tử Ngang không đáp lời, thật ra hắn chẳng thèm đọc gì, tình huống hắn đoán được hết rồi, quan trọng là ứng phó với ba người kia ra sao để không mất uy của lãnh đạo, lại vừa cảnh cáo được đám người này, nếu không chuyện tương tự xảy ra thì uy vọng của mình còn gì nữa... với lại hắn cũng không muốn xử lý Tục Binh, lúc này vụ án vào giai đoạn trọng yếu, thay tướng giữa chừng người mới tới lại thêm thời gian làm quen, rất bất lợi.

“Viết lại đi. “ Xem lướt qua một lượt, ném báo cáo trở lại bàn, Thẩm Tử Ngang có quyết định, mấy người thực địa tuy gian xảo, nhưng nói tới kỹ xảo đấu tranh quan trường làm sao bằng hắn: “Đội trưởng Tục, không phải tôi gây khó dễ cho anh mà báo cáo không thể viết thế.”

“Vậy phải viết thế nào?” Tục Binh không nghĩ tới kết quả này, hắn không nghĩ nhiều.

“... Quá trình anh viết như vậy là không đúng rồi … xem anh viết gì nào sau khi nhân chứng Soái Lãng tố cáo Nguyên Chí Cường, tức nghi phạm Lão Thương, chúng tôi đưa ra quyết định, dùng Soái Lãng dụ Lương Căn Bang ra. Chỗ này phải viết là Soái Lãng chủ động hợp tác với chúng ta...”

“Chuyện xảy ra sau đó giải thích thế này, Soái Lãng không ngờ đối phương có thù oán cũ với mình, ở trên xe bị đánh đập không chịu nổi, vì xoa dịu đối phương đã bịa ra có khoản tiền lớn bên ngoài, lừa nghi phạm đi theo... Chỗ này do Soái Lãng tự ý hành động làm hỏng bố trí của chúng ta. Sau đó xảy ra nổ súng thì viết vắn tắt thôi, trọng điểm nằm ở việc truy bắt nghi phạm, giải cứu con tin... Đội trưởng Tục là người dám làm dám nhận, tôi không muốn lâm trận đổi tướng.” Thẩm Tử Ngang mỉm cười giải thích, vừa lấy thế chủ động, lại bán cho Tục Binh một cái ân tình.

Đồng Huy và Hình Ái Quốc đều cười hiểu ý quả nhiên là lãnh đạo chiêu này rất cao tay, chỉ có Tục Binh áy náy: “Tổ trưởng Thẩm, làm thế không phải đổ hết trách nhiệm lên Soái Lãng à?”

“Trên người y còn thiếu nghi vấn à, thêm một hai cái có làm sao, với lại lần này y không ra sớm được đâu, không cần ngại. Phải rồi, đã áp giải y về chưa?” Thẩm Tử Ngang hỏi, coi như là chấm dứt tranh luận.

“Về rồi, chúng tôi đã giao thiệp với bên cảnh sát đường sắt, phong tỏa hình ản giám sát hiện trường. Thằng nhãi này biết điều, còn chưa nói lời nào với bên đường sắt, chúng ta dễ xử lý hơn.” Hình Ái Quốc lên tiếng tán đồng với Thẩm Tử Ngang.

Phải lựa chọn giữa Soái Lãng và Tục Binh, lại còn thể diện của lãnh đạo, khỏi nói Soái Lãng bị vứt bỏ, chính ủy Đồng tỏ thiện chí: “ Tới giờ chưa thông báo cho Lão Soái, nhưng ông ta chắc, biết rồi, tổ trưởng Thẩm, xử lý ra sao?”

Coi như chủ động tỏ ý phục tùng mệnh lệnh lãnh đạo rồi.

Ai dám nói gì cho Soái Lãng nữa, nghi phạm đã khai ra hôm đó tới hiện trường phát hiện nghi phạm Tiểu Ngọc và Soái Lãng ở cùng nhau, rồi đóng giả cảnh sát, rồi lừa nghi phạm tới nhà ga gây ra nổ súng... Một loạt sự kiện này chứng tỏ Soái Lãng dính rất sâu vào vụ án. Chưa kể chuyện y hai lần tổ chức ẩu đả tập thể nữa, cái này một khi truy cứu không thể nhỏ. Tính ra đúng là gánh thêm tội tự ý hành động cũng hợp với con người y lắm, không hề oan... Dù không ai nỡ cả, song nếu tình huống y trong sạch cơ, chứ hành động này không tính là tội, gán lên y cũng đâu làm nặng tội thêm, lại cứu được Tục Binh ra.

Tội gì không làm?

“Đội trưởng Tục, tôi có chuyện không hiểu.” Thẩm Tử Ngang cân nhắc, chuyện này không dễ xử lý đâu, quan trọng ở chỗ tội của Soái Lãng tuy cả đống, nhẹ không nhẹ, nặng không nặng, nghi vấn cả đống, nhưng chưa chứng minh được gì, hắn cần thận trọng, tên đó đâu có vừa, không gán được tội cho y, để y làm bung bét ra cũng phiền lắm: “Anh nói khi đó vì đóng giả thật giống nên trói Soái Lãng cho vào bao tải giao đám Thư Chiến, đúng không?”

“Đúng, đó là chủ ý của Lão Thương, dân giang hồ đều làm vậy.” Tục Binh lần này khôn hơn, đổ cho Lão Thương.

“Thế thì tôi không hiểu, dưới tình huống đó mà y lừa cho nghi phạm cởi trói cho mình được, thành công thoát thân nữa, thế có phải lạ không?”

“Đúng là lạ, y còn mò ra được thiết bị theo dõi chúng ta gắn vào người.”

Nói tới lạ lùng thì còn một chuyện lạ hơn nữa cơ, đó là Lão Thương thậm chí tới giờ không biết ai cho mình vào bao tải, Tục Binh nghi là Soái Lãng, song chẳng có chứng cứ gì.

“Thế này đi, ba vị ai muốn nói chuyện với y? Hiện giờ thân phận của y rất mẫn cảm, bên đường sắt không biết coi y là nghi phạm vì trên camera giám sát, y ở cùng xe nghi phạm nhảy ra. Nhưng chúng ta biết y không phải, ngược lại còn phải che đậy chuyện này.... Che đậy chẳng sao, điều tôi hứng thú là, rốt cuộc y biết bao nhiêu... Mọi người nghĩ mà xem, tôi cảm giác hôm nay chúng ta có bước tiến lớn đấy, ít nhất chặt gãy cánh tay của Lương Căn Bang, hơn nữa nắm thêm chứng cứ phạm tội của hắn... Quan trọng nhất là Soái Lãng, thứ y biết vượt xa dự tính của chúng ta, điểm đột phá ở trên người y. “

Thẩm Tử Ngang nhìn một vòng: “Ba vị, ai muốn hạ Soái Lãng lập công đầu đây?”

Về điều này thì ba người kia đều tán đồng, từ nhiều phương diện cảm giác được Soái Lãng có dính líu sâu, vấn đề là, ai cậy được miệng Soái Lãng đây?

Lão Hình và Đồng Huy cùng nhìn Tục Binh, Tục Binh xua tay: “ Đừng đừng, hiện giờ thằng nhãi đó hận không thể bắn tôi một phát ấy chứ!”

“Thật ra ba chúng tôi đều không được.” Đồng Huy mấy phen tiếp xúc với Soái Lãng, biết y khó dây ra sao, không dám tiếp chiêu.

“Thế này, ba chúng ta cùng đi, nếu không được, tôi sẽ tìm cho tổ trưởng Thẩm một sát thủ, nếu người đó mà không được thì chúng ta thực sự hết cách.

“Anh nói Soái Thế Tài à?” Thẩm Tử Ngang hỏi.

“Không không, hai cha con họ mà tới cùng một chỗ chỉ hỏng việc thôi, tôi nói người khác... Đi, chúng ta đi thăm thằng nhóc đó.” Chính ủy Đồng đứng dậy trước tiên, Hình Ái Quốc kéo theo Tục Binh vạn phần không tình nguyện.

Thẩm Tử Ngang một mình ngồi lại văn phòng, hắn biết chính quỷ Đồng nói tới ai, trong lòng khó tránh nổi không thoải mái, đi lên tầng ba, mắt lướt qua Phương Hủy Đình, đó có vẻ là đáp án.

“Mở giám sát phòng tạm giam sốt ba.”

Đột nhiên mệnh lệnh truyền tới, kỹ thuật viên ngẩng đầu điều chỉnh màn hình, mí mắt Phương Hủy Đình giật một cái, Thẩm Tử Ngang càng thêm khẳng định, đó là cô ấy.