Q2 - Chương: 187 Miệng nhà châu ngọc, lưỡi nở hoa sen. (1)
Tiếng bước chân, tiếng mở cửa, tiếng kéo ghế, đến khi ba người ngồi xuống, Soái Lãng không nhướng mắt lấy một cái, không còn vẻ chớt nhả, vô lại, sáng sủa mọi khi, mà như vị sư khổ hạnh chỉ lặng lẽ ngồi đó. Tục Bình có chút xấu hổ nhìn Soái Lãng, Soái Lãng không nhìn hắn, tựa người xa lạ.
“Soái Lãng, chúng ta là người quen cả, không tới mức gặp nhau chào một câu cũng không có chứ? Không muốn nói gì à?” Chính ủy Đồng gợi chuyện, phá vỡ im lặng nhưng không hiệu quả, Soái Lãng không có chút phản ứng nào.
Bình thường do Tục Binh đóng vai ác, cơ mà Tục Binh bị phế rồi, Hình Ái Quốc vỗ bàn: “ Đừng có mà giả chết, loại người như cậu, chúng tôi gặp nhiều rồi, chúng tôi giữ thể diện cho cậu đấy, ai đó cậu từ chỗ cảnh sát đường sắt ra? Là chúng tôi.”
“Tưởng chúng tôi không biết cậu làm cái gì à? Cậu sớm có tiếp xúc với đám Thư Chiến, đúng không? Còn đánh hắn một trận. Khi xảy ra ẩu đả, Tiểu Ngọc ở bên cạnh cậu, đúng không? Người đóng giả cảnh sát tới tòa nhà Bưu điện lấy phim ghi hình cũng là cậu, đúng không? Còn tổ chức người dùng xe pháo bắn người, ẩu đả lớn là cậu, đúng không? Bắt cóc Lão Thương cho vào bao tải là cậu ... Cậu giỏi lắm, thành lão đại XHĐ rồi, giỏi tới mức làm bạn từ nhỏ của mình bị thương, chuyện của cậu ta, cậu phải chịu trách nhiệm.”
“Ai nói không chịu trách nhiệm, anh dọa ai đấy hả?” Soái Lãng có phản ứng rồi, nhướng mắt lên, lên tiếng rồi, song không phải khuất phục: “ Che giấu nghi phạm, tù có thời hạn một tới ba năm, giả mạo nhân viên công tác quốc gia, chưa tạo thành hậu quả nghiêm trọng, tù dưới ba năm. Còn ẩu đả, mấy thứ lặt vặt khác, cộng hết lại ba tới năm năm, ai không chịu trách nhiệm ... Tôi cũng chẳng định về nữa rồi ... “
Trong phòng nhất thời yên tĩnh.
Tưởng đối phương chống đối, quanh co, chối tội, bao biện, hoặc không trả lời, ai ngờ bao nhiêu tội đối phương nhận ráo rồi, còn tự kết án bản thân luôn. Chính ủy Đồng đóng người tốt nghẹn một lúc mới nói được: “ Chúng tôi không thể kết tội cậu, cậu đã tự phán tội mình, nhưng vấn đề chưa làm rõ, ai có thể bảo cậu có tội, có khi cậu có công ấy ... Ít nhất bắt được nghi phạm dù không có công của cậu, tương lai tổ chuyên án có thể cân nhắc đưa cậu vào danh sách lập công. Soái Lãng không nên có thái độ buông xuôi đó, con người trước tiên phải có trách nhiệm với bản thân, không thể sai rồi lại sai nữa.”
“Tôi sai ở chỗ nào?” Soái Lãng mặc dù mặt thất thần, lòng hối hận, tinh thần sa sút cực điểm, nhưng đừng nghĩ có thể bắt nạt y: “ Chuyện tôi trên xe chẳng qua chỉ tự bảo vệ bản thân, thế cũng là sai à? Cảnh sát các người rõ ràng biết có nguy hiểm vẫn lấy tôi ra làm mồi nhử... Đừng lên giọng dạy bảo tôi, tôi làm thế chính là chịu trách nhiệm với bản thân, còn các người thì sao? Nếu hôm nay người bị chúng bắn là tôi, các người có áy náy không? Có chịu trách nhiệm không ... Còn kéo tới đây mặt dày làm trò mèo khóc chuột.”
Tục Binh nghe tới đó cúi đầu, Lão Đồng và Hình Ái Quốc hắng giọng vờ không nghe thấy.
Soái Lãng càng cay độc: “ Đừng nghĩ người khác là kẻ ngốc chỉ mình thông minh, có phải bây giờ các người đã bị xong lời nói dối rồi không? Hẳn là sẽ công bố bên ngoài tôi là nguyên nhân gây ra sự kiện nổ súng, cảnh sát hành động sấm chớp bắt nghi phạm về quy án ...”
“Còn với bên trong thì công bố, nghi phạm và nhân chứng đen ăn đen, chó cắn chó, không liên quan gì tới cảnh sát cả. Các người đều thành anh hùng có công, tội thì trút hết lên đầu tôi. Tôi chả thèm chấp, nhưng mà đừng mang bộ mặt đạo đức giả tới đây nói chuyện với tôi, hèn lắm … còn là nam nhân thì dứt khoát đi, muốn gán tội gì cho tôi, tôi nhận hết, đảm bảo ra tòa không phản cung.”
Mắt cả đám trợn tới toàn lòng trắng rồi, cái thằng nhãi này lần đầu cũng khiến người ta đau đầu như thế đấy, y đập nổi dìm thuyền, thống khoái nhận hết lỗi về mình rồi còn khó đối phó hơn cả che che đậy đậy, hơn nữa mỗi câu nói lại chọc vào tim người ta, thực sự không chịu nổi.
“Đồng chí nhỏ, cậu đừng như thế, ở đây không ai coi cậu là nghi phạm cả.” Hình Ái Quốc cương không nổi liền dịu giọng, ý đồ để lại đường lui cho hai bên: “ Cậu không nghĩ cho mình cũng nên nghĩ cho gia đình mình chứ, cha cậu là đồng chí tốt, sắp 30 năm tuổi nghề, tiếng tăm ...”
“Dừng, đừng nhắc tới cha tôi, ông ấy là đồng chí tốt à?” Soái Lãng gióng quái dị: “ Một năm 365 ngày thì hơn 300 ngày ở trên tàu, vợ chạy theo người khác ông ấy chỉ biết say rượu về nhà đánh đập con cái, có biết tôi 10 tuổi đã biết mở còng cảnh sát rồi không? Nhờ cha tôi thường xuyên còng tay tôi lại để đánh đấy, tôi không mở được còng để trốn thì có khi chết lâu rồi, thế là đồng chí tốt, cảnh sát tốt là như thế đấy à?.
Lão Hình nghẹn cứng luôn, vỗ trán bồm bộp, có đứa con nào lại đi nói cha mình như thế chứ, đúng là hết thuốc chữa rồi.
10 phút thôi, cả ba vị cảnh sát tới nói chuyện đã tức tới không nói được gì.
20 phút trôi qua, cửa mở, ba vị cảnh sát mặt tối sầm, đem cái vẻ người chết tránh xa đi ra.
Thầm Tử Ngang điên rồi, dùng luôn cả thẩm vấn viên chuyên nghiệp, hơn nữa liên tục ba đợt, thấy thứ tiện nhân này phải dùng biện pháp đê tiện mới trị được, nếu không y tưởng bản thân ghê lắm, nếu không phải y quá quan trọng với vụ án này, Thẩm Tử Ngang không ngại tống vài tù vài năm cho rảnh nợ.
Reng reng reng!
Tiếng chuông điện thoại kiểu cũ vang lên, thư ký cơ yếu ngẩng đầu, lặng lẽ chờ đợi, điện thoại fax, chuyên dùng để liên lạc với tổ chuyên án và sở tỉnh cùng đợi vị huynh đệ. Tờ giấy nhả ra bị nóng tới quăn lại, thư ký cơ yếu nhìn thấy chữ khẩn cấp, không nghĩ gì cả xóe roẹt một cái, chạy thẳng tới phòng giám sát, vừa vào cửa thấy người của bên kỹ thuật điều tra, hình sự, kinh tế cùng người bộ chỉ huy đều đang đợi tin tức thẩm vấn. Thư ký cơ yếu ghé tai Thẩm Tử Ngang thì thầm vài câu, Thẩm Tử Ngang đứng bật dậy, không khác gì điện giật.
Ra tới ngoài cửa, Thẩm Tử Ngang vừa đi vừa hỏi: “Chuyện từ bao giờ?”
“Fax vừa mới thu được, hành động một tiếng rưỡi trước.” thư ký cơ yếu nói.
“Hỏng rồi, lần này đúng là đánh cỏ động rắn rồi, người phía Trung Sơn đâu?” Thẩm Tử Ngang hỏi.
“Vừa mới thông báo, bọn họ còn đang ăn tối.” Thư ký cơ yếu biết trước bước tiếp theo, báo cáo.