← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 188 Miệng nhà châu ngọc, lưỡi nở hoa sen. (2)

Vừa đi được vài bước thì có mấy người từ sân chạy lên, chính là cảnh sát Trung Sơn được phái tới phối hợp điều tra, nóng ruột hỏi chuyện này chuyện kia, mà Thẩm Tử Ngang thì cũng mới biết đại khái.

Ra tay rồi, thành phố Trung Sơn đã ra tay với Cty đầu tư mạo hiểm Thụy Dục, cảnh sát biệt phái liên tục gọi điện thoại về đơn vị liên hệ, thư ký cơ yếu chỉnh đốn hồ sơ, Thẩm Tử Ngang thu được thông báo mới nhất qua đường dây bảo mật.

18 giờ chiều nay, nhân lúc công ty tan giờ làm, cảnh sát Trung Sơn tiến hành điều tra sơ bộ với Cty Thụy Dục, hiện thu hoạch được hơn 30 cuốn sổ, tạm giữ 11 nhân viên liên quan, đang phân tích kỹ thuật ổ cứng thu được. Nhìn tài khoản đóng băng 8700 vạn, Thẩm Tử Ngang lòng trầm xuống, thầm nhủ, hỏng rồi.

Chứ còn sao nữa, phía Trung Sơn xảy ra chuyện, Đoan Mộc khẳng định thành chim sợ cành cong, nghĩ mọi cách để chạy ra ngoài biên cảnh, vậy thì toàn bộ nỗ lực trước đó tan thành bong bóng.

“Tổ trưởng Thẩm, chi đội điều tra kinh tế Trung Sơn của chúng tôi nói, chiều nay giám sát tài khỏan của chúng phát hiện khác thường, hơn 2000 vạn chuyển sang tài khoản công ty. Hơn nữa Từ Lệ Nhã gọi điện cho kế toán của công ty, thông qua ngân hàng TW mở một chi phiếu trị giá 6000 vạn. Chúng tôi lo lắng chúng di chuyển tài sản phi pháp ra nước ngoài, cho nên bất đắc dĩ phải đóng băng toàn bộ tài khoản của chúng.” Đồng nghiệp Trung Sơn đỏ điện thoại xuống, bất lực giải thích nguyên do, với vụ án đơn lẻ mà nói, đây là khoản tiền lớn, nhưng so với vụ án lớn bọn họ theo đuổi bao năm, đây là thất bại lớn.

“Ôi, thất bại trong gang tấc, Đoan Mộc đã đứng vững ở hải ngoại, Trung Sơn là điểm trú chân cuối cùng của hắn trước khi đi mà thôi, nơi này xảy ra chuyện, muốn bắt hắn khó càng thêm khó, con hồ ly khứu giác nhạy bén này chưa bao giờ quay lại chốn cũ.” Thẩm Tử Ngang ngửa đầu lên trời, thất vọng vô cùng.

“Tổ trưởng Thẩm, giờ vụ án đã làm rõ, nếu như hắn có ý đồ xuất cảnh, chúng ta thế nào cũng nhận ra manh mối, nhưng hắn biến mất tung tích từ ngày 19, khả năng hắn vẫn nấp ở Trung Châu hoặc một thành phố nội địa nào đó.” Đồng nghiệp Trung Sơn đưa ra phán đoán không chắc chắn.

“Nhưng ở đâu chứ, một kẻ sở hữu khối tài sản lớn như vậy mà hành động không có chút manh mối nào, lệnh truy nã đỏ cũng phát ra.” Thẩm Tử Ngang khó xử, làm hết mọi cách có thể rồi.

“Không phải chiều nay bắt được vài nhân vật ngoại vi sao? Chưa thẩm vấn ra sao?” Vị đồng nghiệp hỏi.

Thẩm Tử Ngang lắc đầu, nhắc tới chuyện này chỉ khiến hắn phiền lòng thêm.

Vẻ mặt tương tự xuất hiện qua màn hình giám sát, đã thay đợt nhân viên thẩm vấn đầu tiên, ai nấy mặt đanh lại.

Còn Soái Lãng như tên đa cấp giỏi mê hoặc lòng người, khi thì thao thao bất tuyệt, lúc hùng hồn khảng khái, lại có lúc lấy lý lẽ bắt bẻ. Thẩm vấn viên giảng chính sách cho y, y giảng pháp luật cho họ, thẩm vấn viên giảng pháp luật, y chỉ ra lỗ hổng. Đợi thẩm vấn viên lấy lợi hại ra thuyết phục, y để lộ chút tình huống liên quan tới vụ án làm người ta tưởng có đột phá rồi, y lại vòng qua nói tới chính sách, làm ba thẩm vấn viên tức trào máu. Bất đắc dĩ, Thẩm Tử Ngang còn mời thẩm vấn viên trên tỉnh xuống.

Hai người này một thẩm vấn viên trên 40, trợ thủ trên 30, là hảo thủ có tiếng trong vụ án kinh tế, Thẩm Tử Ngang dựa vào quan hệ trên tỉnh mời được. Qua màn hình thấy cả hai lạnh lùng ngồi xuống lật xem hồ sơ không vội vàng lên tiếng, công phu hàm dưỡng cao hơn người một bậc.

“Tên.”

“Soái Lãng, Soái trong soái ca, Lãng trong tuấn lãng.”

“Chuyện không liên quan không cần thừa lời.”

“Vâng.”

“Tên.”

“Soái Lãng.”

“Tuổi.”

“25.”

“Nghề nghiệp.”

“Không có.”

Bắt đầu rồi, mọi người nín thở loại vấn đáp không nóng không lạnh này chính là để đợi lúc bất thình lình nào đó cho đòn sấm sét, phá tan tuyến phòng thủ của nghi phạm.

“Nói quan hệ của anh với Tiểu Ngọc đi.” Quả nhiên chủ thẩm hỏi một câu nhìn chằm chằm Soái Lãng.

Soái Lãng ngạc nhiên: “Tiểu Ngọc là ai?”

“Chính là nữ nhân mà Thư Chiến, Hà Lập Quân thấy ở cùng anh ngày 19 tháng vừa rồi.”

“Làm gì có ai tên Tiểu Ngọc.”

“Thế cô ta tên là gì?”

“Tôi làm sao biết cô ta tên là gì?”

Rầm, trợ thủ vỗ bàn mắng: “Soái Lãng, đừng giở trò mồm mép, Tiểu Ngọc chính là nghi phạm trọng đại của vụ án lừa đảo qua điện thoại 419, theo lời khai nhiều nghi phạm, cô ta có tranh chấp kinh tế với Lương Căn Bang, Lương Căn Bang truy đuổi thời gian dài. Bọn họ đều khai anh và cô ta ở cùng nhau, sao? Định nói là tình cờ gặp à?”

“A, anh đoán đúng, quả nhiên tình cờ.” Soái Lãng trải qua năm lần bảy lượt thẩm vấn lại còn khiến y vượt qua giai đoạn suy sụp tinh thần, khôi phục trấn định thường ngày, giơ ngón cái khâm phục: “Con người tôi có cái thói xấu, thấy mỹ nữ là không đi được, mỗi ngày ở khu phong cảnh gặp không biết bao nhiêu mỹ nữ, ve vãn tán tỉnh, tôi nào biết ai vào ai. Thật, không lừa anh, thời buổi này nam nhân đều khao khát ăn vụng, nữ nhân ao ước ngoại tình, đừng nói là chỉ gặp nhau một lần, dù lên giường rồi hôm sau vẫn chẳng biết tên.”

“Câm mồm, không được nói chuyện không liên quan.” Trợ thủ chịu không nổi cắt lời.

“Anh đừng né tránh vô ích, chúng tôi sớm muộn cũng tra ra thôi.” Chủ thẩm mặt âm trầm cảnh cáo.

Soái Lãng chẳng vừa: “Anh đừng có mà mớm cung, thái độ nhận tội của tôi rất tốt, các người định không cho tôi ra nữa chứ gì.”

“Vấn đề chưa làm rõ, anh đương nhiên không thể ra được, đây là tổ chuyên án trực thuộc tỉnh, chúng tôi có quyền tạm giữ anh không hạn chế đến khi làm rõ vấn đề... Còn chuyện nữa chưa làm rõ, làm sao anh biết buổi đấu giá có lừa đảo, theo chúng tôi biết, anh chi ra 500 vạn ở buổi bán đấu giá, điều này không tương xứng với thu nhập của anh. Khi nói chuyện với đám nghi phạm Thư Chiến, anh có nói lừa được 800 vạn, lừa thế nào?” Chủ thẩm chụp mũ lên đầu Soái Lãng, để y phải tựa biện bạch gỡ tội, đồng thời lôi kẻ khác ra.

Ai ngờ Soái Lãng gật đầu: “Đúng là lừa được 800 vạn, nhưng mà không ở trong tay tôi.”

“Vậy thì trong tay ai?” Trợ thủ thấy có sơ hở liền truy hỏi.

“Xem ra hai vị chẳng biết gì cả, cảnh sát lừa chứ ai.

“Nói linh tinh, cảnh sát sao lại đi lừa người ta.”

Soái Lãng bĩu môi, vẻ khinh bỉ hiện rõ ra mặt: “Đúng là chẳng biết gì về vụ án, vậy mà cũng tới đây thẩm vấn, cảnh sát bố cục ở hội đấu giá, dùng Anh Diệu Thiên giả lừa nghi phạm ra, tôi làm người đẩy giá cho cảnh sát, nâng giá lên hơn 800 vạn, 800 vạn đấu giá thành công ở đâu, đừng có hỏi tôi. Các anh tra tài khoản giao dịch là thấy ngay.”