← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 189 Miệng nhà châu ngọc, lưỡi nở hoa sen. (3)

Hai thẩm vấn viên nhìn nhau, đúng là không biết gì, chuyện này tổ chuyên án giới hạn trong phạm vi nhỏ, cả hai ngờ vực nhìn lên camera giám sát đợi trả lời.

“Thế này đâu phải thẩm vấn mà là chuộc bực vào thân, hỏi người ta bị người ta hỏi lại cho á khẩu.” Chính ủy Đồng lắc đầu, thấy không hi vọng: “Thằng nhãi này mồm mép quá.”

“Xem lý lịch thì y từng bán bảo hiểm, bán áo, bán thuốc, tư vấn hôn nhân, cái miệng không lợi hại sao được.” Lão Hình chỉ ngồi xem thôi cũng thấy mệt.

Trong phòng tạm giam càng thú vị, càng hỏi hai thẩm vấn viên càng không biết làm sao, qua tai nghe xác nhận có chuyện này, không khỏi tức giận, chi tiết quan trọng như thế không nói, đợi chúng tôi làm trò cười à?

Thế là thẩm vấn viên quay sang nổi giận với tổ chuyên án.

Chuyện này tạm thời bỏ qua, chuyển sang chuyện giả mạo cảnh sát, rồi đánh nhau, thậm chí mua xe ăn cắp, Soái Lãng nhận hết, nhận tới thống khoái, muốn dụ người ta cơ hội lập công chuộc tội, người ta không cần, làm gì được.

Bên kia do dự, Soái Lãng thành chủ động.

“Tôi nói này, các anh có phải đang tìm điểm đột phá không? Thực ra chúng ta đều hiểu, chuyện của tôi không nặng, tôi đã chuẩn bị tự làm tự chịu rồi, các anh cần phải đuổi cùng giết tận thế không? Tôi xem ra các anh định xa luân chiến, dày vò tôi chứ gì? Cần gì phải thế, tôi biết tổ chuyên án các anh điều tra không kết quả, cần người đổ tội, tôi là con ma xúi quẩy, tôi nhận, các anh muốn gán tội gì, tôi nhận tội đó mà....”

“À phải, còn có chuyện nữa tôi chủ động khai báo, buổi trưa tôi chủ động tố cáo Nguyên Chí Cường, ai ngờ người tố cáo bị trói lại tống vào bao tải để giao cho Lương Căn Bang. Tôi nói này, tôi nghi ngờ trong hàng ngũ cảnh sát các anh có kẻ làm nội gián thông đống với Lương Căn Bang đấy, nếu không sao hắn luôn trốn thoát như thế, đúng không?”

Hai thẩm vấn viên đắng miệng, chuyện này ai cũng muốn tránh, muốn ỉm đi, vị này lại bới ra, càng là đại án càng mẫn cảm, càng sợ trái quy trình, bên đốc sát mà biết chuyện này thì khối người sẽ bị mời đi uống trà chứ không đùa đâu, vì nói theo giọng điệu bóp méo của y, nếu không phải người trong cuộc, thế nào cũng sinh nghi vấn.

Chuyện nhân viên phá án cấu kết với tội phạm còn ít à? Càng vụ án dính líu tới khoản tiền lớn, càng dễ sa đọa.

Trợ thủ yếu ớt mắng: “Vụ án nổ súng đang điều tra, chúng tôi hỏi vấn đề của anh.”

“Anh cảnh sát, anh mới có vấn đề.” Soái Lãng đột nhiên thốt lên.

“Tôi có vấn đề gì?” Trợ thủ thuận miệng nói.

“Các anh nhìn xem, áo sơ mi của anh hãng Camel, hơn 1000 đồng, trời, anh chơi sang thế, thu nhập của anh trả nổi không? Không phải có thu nhập xám chứ?...”

“Còn nữa, khi nói chuyện anh luôn xoay bút, điều này chứng tỏ anh căn bản không chắc chắn, rõ ràng là lên trận không có chuẩn bị. Tôi ngay cả hiềm nghi cũng không phải, giấy triệu tập không có, các anh dùng khẩu khí này nói chuyện với tôi, hết đập bàn lại quát tháo, có phải tự coi mình là giai cấp độc quyền không? Các anh còn là cảnh sát nhân dân nữa không?...”

“Đúng rồi, các anh dám công khai đoạn phim thẩm vấn này không? Bằng vào câu, đây là tổ chuyên án trực thuộc tỉnh, chúng tôi có quyền tạm giữ anh không hạn chế đến khi làm rõ vấn đề... Tổ chuyên án này đứng trên cả pháp luật à?” Soái Lãng vỗ bàn đứng bật dậy: “Công khai đi, các anh nếu nhận mình đại diện cho luật pháp, dám nói mình chí công vô tư thì công khai đoạn thẩm vấn này xem.”

Thẩm vấn không xong rồi, không biết bao nhiêu người đang xem cuộc thẩm vấn này đấy, thẩm vấn không xong bị người ta nắm thóp, hai vị này trở về thành trò cười cho đồng nghiệp là cái chắc.

“Lui xuống, bảo họ rút đi.” Thẩm Tử Ngang không nhìn tiếp nổi nữa, lòng phiền loạn, vừa giận Soái Lãng cũng giận hai người kia.

Kỹ thuật viên thông bao qua tai nghe, hai thẩm vấn viên hậm hực đứng dậy, đá cả ghế rời đi. Phòng thẩm vấn chỉ còn lại Soái Lãng, y nghiêng đầu, mắt nhìn chằm chằm camera, cười ngạo nghễ, kích thích cả một đám đang nhìn màn hình, có người đã chửi bới rồi, muốn xông tới cho y vài cái tát.

Chính ủy Đồng thở dài, xem thời gian đã 8 giờ tối, hai chuyên gia thẩm vấn trên tỉnh quần nhau với Soái Lãng liên tục hai tiếng đồng hồ chẳng có thu hoạch gì mà còn bẽ mặt. Bây giờ tin tức Trung Sơn ra tay đã lan đi, một bên thì bứt dây động rừng, một bên thì manh mối không rõ, vụ án này e thành dang dở.

Thời gian không đứng về phía họ, một khi không có thành quả, tổ chuyên án sẽ giải tán, Soái Lãng sẽ phải giao cho nơi khác thẩm vấn, bằng cái giọng điệu vừa rồi của y, y có thể đưa toàn bộ tổ chuyên án vào phòng giam để xác minh nghi vấn cấu kết với nghi phạm. Ai có thể thoát chứ Tục Binh là chết chắc, bọn họ cũng bị xử không nhẹ.

Thực ra tiêu hao với Soái Lãng ở đây là còn nước còn tát thôi, chính ủy Đồng cho rằng dù Soái Lãng có manh mối cũng không thể trực tiếp dẫn tới nghi phạm, không hiểu sao Thẩm Tử Ngang lại dùng biện pháp cực đoan như vậy giao phong chính diện với Soái Lãng.

Giờ hay rồi, Soái Lãng điên rồi, có manh mối y cũng chẳng nói ra, hắn vốn trông cậy vào Phương Hủy Đình, không ngờ hai tiếng trước Thẩm Tử Ngang phái Phương Hủy Đình đi, nghe bảo là lên sở tỉnh mời Trịnh Quan Quần.

Đợi, tất cả chỉ biết đợi, rốt cuộc trên màn hình có xe tới, Thẩm Tử Ngang đứng ngay dậy, cả đám người nhìn theo bước chân của hắn. Phương Hủy Đình và Trịnh Quan Quân tới rồi, Thẩm Tử Ngang đón từ cửa đại sảnh, trao đổi với nhau vài câu. Trịnh Quan Quần mấy lần đứng lại, tựa hồ khơi lên hứng thú hơn hơn, ông ta nói: “Đừng kỳ vọng quá cao vào tôi, với lại phương hướng của cậu có vấn đề, Soái Lãng bao nhiêu tuổi? Sao lại có quan hệ với Đoan Mộc Giới Bình, tính theo tuổi, Đoan Mộc Giới Bình đủ làm cha cậu ta.”

“Chúng tôi chỉ đành làm vậy, nếu không bắt được Đoan Mộc Giới Bình thì tìm được Lương Căn Bang cũng có cái ăn nói với bên trên.” Thẩm Tử Ngang gượng gạo bào chữa.

“Vậy thì càng không nên dùng thủ đoạn thẩm vấn đó, cách này tác dụng bao nhiêu thì cũng phản tác dụng bấy nhiêu, nếu đã không có tác dụng thì làm chuyện càng tệ hơn rồi... Tiểu Phương đi với tôi.” Trịnh Quan Quần gọi một câu đi ngay, bỏ lại Thẩm Tử Ngang sững ra ở đại sảnh.

..............................................

Đọc Soái Lãng quay cảnh sát đã ghê.