← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 190 Ăn uống chơi bời, vẫn cứ hữu dụng. (1)

Đuổi đi được hai người, lại tới hai người nữa, vừa thấy Phương Hủy Đình xuất hiện, Soái Lãng đã ê răng, thậm chửi tổ tiên ba đời cảnh sát, đến mỹ nhân kế cũng dùng à?

Trịnh Quan Quần hiền hòa hỏi: “Sao, nhìn có vẻ cậu giống không hoan nghênh chúng tôi thế nhỉ.

“Tôi nói không hoan nghênh thì ông có đi không? Với lại tôi dám nói không? Thẩm vấn đi... Nếu không tôi khai luôn nhé, sáng ngày 20 vào lúc 8 giờ sáng, tôi mặc cảnh phục, giả mạo nhân viên công vụ quốc gia, tôi có tội. Sáng nay...” Soái Lãng chẳng buồn nhìn, có chút mệt mỏi, dù sao tính cả ba người chính ủy Đồng, đây đã là nhóm thẩm vấn thứ 6 rồi.

“Tạm thời đừng khai nhận tội vội, làm quen trước đã, tôi là Trịnh Quan Quần.” Ông già cắt lời chỉ Phương Hủy Đình: “Còn vị này cậu biết rồi, nghe nói trước kia hai người có giao hảo.”

“Có chút ấn tượng, không quen biết gì.” Soái Lãng lạnh nhạt đáp.

Phương Hủy Đình lườm một cái, Trịnh Quan Quần định mở miệng, Soái Lãng lên tiếng trước: “Định hỏi từ tên tuổi à, hỏi đi, tôi đáp, đừng thừa lời.”

Lão Trịnh cũng bị chọc tức, quả nhiên là khơi lên tâm lý phản kháng, thậm chí dẫn tới thù địch rồi, kiên nhẫn hỏi: “Cậu đói chưa?”

Soái Lãng giở giọng vô lại: “Đói rồi, có điều chẳng sao, đói chết thì thôi, ở đây lo gì không có người lo hậu sự.”

“Được, không sao thì không cần ăn nữa.” Trình Quan Quân lại nói một câu bất ngờ: “ Ở đây bất kể xảy ra chuyện gì, người khác không hiểu, tôi nghĩ cậu hiểu... Cảnh sát chúng tôi đôi khi không thể không dùng chút thủ đoạn phi thường với nghi phạm, đương nhiên, không nghĩ tới cảm thụ của cậu, vì thế tôi thay họ xin lỗi.”

“Nếu như cậu dứt khoát đưa một cảnh sát từng ba lần bị thương khi truy bắt tội phạm, bốn lần lập công tới chỗ đốc sát, thậm chí bị lột cảnh phục thì tùy cậu... Thế nào, tôi có điện thoại của ban đốc sát tỉnh, cậu có thể gọi cho họ, tôi đảm bảo không ai thiên vị đâu.”

A, lão già này khó chơi đấy, Soái Lãng nheo mắt lại, lòng cảnh giác đồng thời tinh thần cũng tăng lên đôi chút, hừ một tiếng: “Thôi đi, tôi mà dám chọc cảnh sát à, các người lại chẳng chơi chết tôi.”

“Đúng thế đấy.” Ông già cười không hề phủ nhận: “Ra giang hồ sớm muộn phải trả nợ, câu này cậu biết chứ, tôi tiếp xúc với nghi phạm nhiều lắm, phàm là người khác thường, bất kể là gây thù với ai, họ đều không gây thù với cảnh sát. Tâm thái của cậu không giống người thường, mà giống nghi phạm, nghĩ thoáng lắm.”

“Tôi nhận tội rồi, thích nhốt bao lâu thì tùy.” Soái Lãng khinh bỉ.

“Bằng vào chút chuyện đó, cậu cho rằng chúng tôi thèm để ý à? Cho cậu biết Cty Thụy Dục Trung Sơn bị xét rồi, chúng tôi đang truy bắt Đoan Mộc Giới Bình ở duyên hải, tối nay cậu có thể đi, lát nữa có người đưa cậu ra ngoài...”

Câu này không chỉ làm Soái Lãng bất ngờ, ngay cả Thẩm Tử Ngang đang xem qua màn hình cũng không hiểu ra sao.

Ai ngờ Soái Lãng lắc đầu: “Không đi.”

“Đừng giở trò thông minh vặt với tôi.” Trình Quan Quần mắng: “ Tôi biết vì sao cậu không đi, thứ nhất, cậu làm anh em mình bị bắn, không còn mặt múi nhìn ai, thứ hai cha cậu vất vả kiếm việc cho cậu, cậu không mặt mũi gặp lại cha mình, thứ ba cậu biết chuyện này chưa xong, nên muốn ở lì nơi này cho an toàn, đúng không? Đừng mơ tưởng nữa, ai tốn cơm nuôi cậu làm gì.”

Soái Lãng bị ông già tấn công làm á khẩu, ông ta tuy không nói đúng toàn bộ, chưng Soái Lãng đủ chấn kinh rồi.

Lần đầu tiên Soái Lãng bị đánh trúng tâm sự... Trong phòng giám sát cả một đám vui mừng choàng tỉnh, té ra tên này không phải có thâm thù đại hận gì với cảnh sát, cũng chẳng phải hối hận nên buông xuôi, chẳng qua là kiếm chỗ lánh nạn thôi.

Đồng thời cả đám cũng xuýt xoa tán thưởng Trịnh Quan Quần, quả nhiên là chuyên gia có khác, một tên lưu manh vô lại thôi, lại nghĩ không ai trị được mình có phải quá nực cười không?

Phương Hủy Đình từ đầu tới giờ lạnh lùng không nói không rằng tựa như người xa lạ, lặng lẽ ghi chép. Trịnh Quan Quần nhìn Soái Lãng ngạc nhiên hồ nghi quật cường, ông không cần biết chàng trai này phức tạp thế nào, dùng phương thức đơn giản nhất xử lý: “Sao không nói nữa, không phải cậu mồm mép lắm à?”

“Tôi biết các người muốn tôi nói gì, nhưng tôi không biết mấy nghi phạm các người tìm.” Soái Lãng cắn răng nói, xem chừng dùng cách cũ đối phó với lão già này là không xong rồi, cẩn thận đánh giá lại đối thủ, nhìn ông ta trắng trẻo béo tốt, cứ nghĩ là chuyên làm việc văn phòng thôi, ai ngờ ánh mắt sắc xảo kia không thua gì cha mình.

Phiền đây! Không nhả ra chút gì đó là không được.

“Tôi tin.” Trịnh Quan Quần mỉm cười, đây là dấu hiệu tốt.

“Nhưng bọn chúng tìm tôi, vì cuốn Anh Diệu Thiên kia, tôi thực sự không biết nó ở đâu, liên quan gì tới tôi chứ?”

“Tôi tin, thứ đó theo truyền thuyết trong tay tông chủ phái Giang Tướng, với tuổi tác của cậu, hẳn là không liên quan.”

“Vậy tôi còn gì để nói nữa?” Soái Lãng làm động tác hết cách.

“Thế sao? Tôi lại cảm giác lời cậu còn giấu diếm gì nhỉ, tựa như có gì đó không dám nói ra. Soái Lãng, tôi hiểu tâm thái của cậu, tuy cậu vào đây, nhưng chỉ muốn tránh sóng gió, đâu có muốn phải cải tạo vài năm, đúng không? Người bị giam quá hạn trong trại tạm giam nhiều lắm, viện kiểm soát không cách nào xử lý... Từ các loại tình huống cậu nói ra, cho thấy cậu có muôn vàn dính dáng tới đám người kia, nếu cậu không cho cảnh sát biết gì đó, chẳng may họ....” Trịnh Quan Quần thần bí nói.

“Tắt ghi hình đi.” Thẩm Tử Ngang nghe tới đây thấy vượt ngoài quỹ đạo thẩm vấn rồi, hắn lập tức lệnh kỹ thuật viên dừng ghi hình, nhưng không ngăn thẩm vấn.

Lời phía sau Trịnh Quan Quần không nói ra, Soái Lãng thừa biết, hàm ý nói sau này cảnh sát sẽ gây khó dễ cho y, đây là lão già cực kỳ khó chịu, Soái Lãng đúng là sợ chuyện này song cũng là điều đầu tiên mà y nghĩ tới rồi, cẩn thận nói: “Chú Trịnh này, không phải tôi không nói, mà nói ra sợ cảnh sát các vị bẽ mặt thôi.”

“Không sao, cậu xem đi, giờ trên mạng có đống vụ việc cảnh sát phạm pháp, rối loạn kỷ cương, mặt cảnh sát cũng dày như mặt tội phạm, nếu không sao tiếp tục làm nghề này được... Nói đi, để xem cậu có thể làm cảnh sát bẽ mặt thế nào.” Trịnh Quan Quần dẫn dắt.

Soái Lãng bắt đầu: “Di động của các vị có thiết bị định vị nhỉ?”

“Đúng.”

“Có mạng lưới giám sát trải khắp thành phố, gọi là Thiên Võng, vốn là mạng lưới phòng phạm trị an?”

“Đúng.”

“Còn có trung tâm chỉ huy 110, có thể tới nơi xảy ra vụ án trong vòng 5 phút phải không?”

“Không sai.”

Mấy câu hỏi không liên quan làm Trịnh Quan Quần không hiểu gì, tới rồi, Soái Lãng làm ra vẻ mặt hận sắt chẳng thành thép: “Thế không đúng, có thiết bị tiên tiến nhất, có giam sát khắp thành phố, có ngàn vạn cảnh sát chạy khắp nơi, lại để mấy tên lừa đảo ung dung hại người, vậy chúng tôi nộp thuế làm gì?”