Q2 - Chương: 191 Ăn uống chơi bời, vẫn cứ hữu dụng. (2)
Trong phòng giám sát, có không ít cảnh sát lần nữa vỗ bàn, nhưng giận người cũng là giận mình, người ta nói không sai.
Thằng nhãi này, rốt cuộc vấn đề của nó là gì đây, Trịnh Quan Quần cảm giác có chỗ chưa nhìn thấu, y rất thông minh sao lại đi gây sự không cần thiết, nhíu mày: “Sao, cậu vòng vèo chửi cảnh sát chứ gì?”
“Không phải, Đoan Mộc Giới Bình và Từ Phượng Phi không biết giờ đâu, nhưng sau ngày 19, chúng ở Trung Châu mấy ngày đúng không?” Soái Lãng tiếp tục hỏi.
Nghe câu trả lời của Thẩm Tử Ngang qua tai nghe, Trịnh Quan Quần gật đầu: “Đúng.”
“Thế thì hình ảnh của chúng nhất định phải được camera nào đó ghi lại chứ gì?”
“Đúng... Có điều có tận 36700 nghìn camera, chúng tôi không thể tung toàn bộ lực lượng cảnh sát vào đó.”
“Không cần biết có mấy vạn cái, tôi có thể nói với chú, hắn ở đâu, không cần nhiều cảnh sát, cần vài người, tra vài tiếng là xong, tin không?” Soái Lãng nhếch môi coi thường.
Trịnh Quan Quần không tin, một đám người trong phong giám sát không tin, nếu để người ngoài nghề tìm ra, cảnh sát đúng là bẽ mặt cùng cực rồi. Hành Song Thành bị đụng chạm tới sở trường, không nhịn được chửi: “Bốc phét, trừ khi y biết vị trí chuẩn xác của nghi phạm.”
Chẳng ai thèm để ý câu này, tất cả đều đợi một câu thạch phá kinh thiên của Soái Lãng.
Mà đúng là thạch phá kinh thiên thật, Soái Lãng nhìn vào camera: “Ê, tôi đói rồi, cho phải cho ăn no đã chứ, đói bụng ảnh hưởng tư duy lắm.”
Câu này hữu dụng, Thẩm Tử Ngang ngửa mặt lên trời, hít sâu ba lần, phất tay, bảo nhà ăn chuẩn bị cơm.
Nơi ăn cơm là ngôi nhà hai tầng bên phải tòa nhà chính, bàn ăn công cộng nối dài, có mấy ô cửa sổ lấy thức ăn, đằng sau là mấy đầu bếp thể hình so được với Trình Quải. Đợi không lâu bốn món ăn một món rau mang tới, cá thịt đủ cả, hương thơm ngào ngạt, Soái Lãng vườn đũa ra gắp ngay miếng thịt bò trộn nôm cho vào miệng, ăn như gió cuốn mây tàn.
Thức ăn ngon, người ăn trông còn khiến người ta thèm hơn, Trịnh Quan Quần nhìn trố mắt, không nghĩ y đói tới mức này, múc một cát canh đậu hũ đẩy tới: “Ăn chậm thôi, hết lại lấy.”
Soái Lãng vừa nhai nuốt nhồm nhoàm vừa ú ớ trả lời, mấy lần Trịnh Quan Quần định nói xen vào mà không được, dù sao đây là thời điểm nói chuyện tốt nhất, ai ngờ miệng y chẳng có lúc nào rảnh cả.
Ông ta biết chuyện này không thể vội, vội là hỏng, bất kể coi Soái Lãng là nghi phạm có dính líu hay người biết tin thì phải để tâm tình y thoải mái, thần kinh thả lỏng mới nói chuyện được, nếu không gây áp lực với y, thù không phải kẻ thù cũng gây thù địch. Nhìn Soái Lãng ăn tươi nuốt sống, Trịnh Quan Quần thậm chí còn hơi thương xót, chàng trai còn trẻ, nếu hỏng ở đây, cả đời không bị hủy cũng mất một nửa.
“Chú Trịnh, chú sắp nghỉ hưu rồi à?” Soái Lãng đột nhiên hỏi.
“Đúng rồi, năm sau nữa là nghỉ, giờ tôi đã lui về tuyến hai, sao cậu biết, trông tôi già lắm à?” Trịnh Quan Quần trông không hề già, nhìn qua trên 40, nếu không mặc cảnh phục giống ông chủ.
Soái Lãng trả lời lại là: “Không phải, tôi đoán thôi, phàm là cảnh sát sắp tới tuổi lui về thì thái độ đặc biệt hiền hòa, giống cha tôi vậy, vì đến già đâm hối hận, sao lại lãng phí tuổi xuân vào việc ức hiếp người khác.”
“Cậu bớt chửi gà mắng chó đi, ăn thế là đủ rồi đấy, tôi nói cho cậu biết, tôi tranh thủ đặc quyền cho cậu, cậu phải thanh toán hóa đơn cho đúng giá trị.” Trịnh Quan Quần lảng đi, uy hiếp nửa đùa nửa thật, cũng là nhắc y, cả bộ chỉ huy đang đợi y ăn uống phủ phê xong thì tiết lộ thông tin.
“Thanh toán hóa đơn cũng được thôi, nhưng mà tôi nói trước, tôi suy đoán thôi đấy, đúng sai không chịu trách nhiệm đâu.” Soái Lãng dự phòng.
Trình Quan Quần hoài nghi thằng nhóc này có phải nãy giờ chỉ ba hoa lừa ăn lừa uống không: “Nói ra nghe xem thử, dù sao bây giờ cậu cũng chẳng gánh nổi trách nhiệm.”
Soái Lãng nhai thịt bò hỏi: “Chú Trịnh này, năm sở thích của nam nhân, chú biết chứ?”
“Là gì?”
“Ăn, nhậu, chơi gái, cờ bạc, hút thuốc, là nam nhân phải dính một thứ, nếu không sao gọi là nam nhân.”
“Thằng nhãi này, coi tôi cùng bối phận với cậu đấy à? Đùa tôi chắc.” Trịnh Quan Quần dần mất kiên nhẫn.
“Ai đùa với chú, tôi đang giảng tới điểm mù tư duy của cảnh sát, các chú bắt nghi phạm dùng phương pháp bọn chúng hiểu đi bắt chúng, nhưng chúng dùng phương pháp bản thân thành thạo né tránh. Chúng biết các chú bắt thế nào, các chú chẳng biết chúng né thế nào, thành hai đường kẻ song song chẳng giao cắt nhau...”
“Tôi sắp nghỉ hưu rồi còn cần cậu lên lớp à?”
“Tôi sao dám, làm cảnh sát tôi không bằng chú, nhưng nhìn người chú chưa chắc như tôi, không phải tôi có trí tuệ ưu việt, mà con mắt của tôi không có cực hạn.” Soái Lãng vừa ăn vừa ba hoa, đến cả đám người trong phòng xem giám sát cũng đi trong sương mù, không biết y đang nói thật hay lại giở trò.
“Rốt cuộc cậu muốn nói gì?” Trịnh Quan Quần ngắt lời.
“À, thì tôi nói ngay từ đầu đấy thôi, tôi đang nói về 5 sở thích của nam nhân.” Soái Lãng tỉnh bơ quay lại chủ đề cũ.
Cái mạng già của Trịnh Quan Quần không chịu nổi nữa rồi, không ngờ mình lại bị thằng nhóc chơi sỏ, thành trò cười, tay nắm lại.
“Chú bình tĩnh đi, tôi đã bao tư duy thiếu cộng hưởng, khó hiểu nhau được mà.” Soái Lãng thong thả nói: “Nam nhân mà, quanh quẩn chỉ vài món đó, chúng ta dùng cách loại trừ, hút chích gì đó tôi chưa nghe nói tới, cờ bạc không cần vì hắn có tiền với lại lừa đảo còn kích thích hơn, chơi gái, người ta làm chuyện đó chúng ta không biết, hơn nữa hắn lúc nào cũng dẫn gái theo, nên không cần.... Vậy nên vấn đề chỉ còn ăn uống.”
“Cậu tưởng mỗi cậu nghĩ tới thôi sao?” Trịnh Quan Quần mắng: “Cậu có biết Trung Châu có bao nhiêu nhà hàng khách sạn, bao nhiêu quán gia đình không, nếu tra cái này bao nhiêu người cho đủ.”
“Chú tiến vào góc chết tư duy rồi.” Soái Lãng vừa gắp thức ăn vừa hứng thú nhìn ông già nổi giận: “Tôi hỏi chú, Đoan Mộc Giới Bình là người nơi nào, Từ Phượng Phi là người nơi nào?”
“Người Trung Châu.”
“Nước đâu ngọt bằng nước quê, ở đâu đẹp bằng quê nhà sinh ra, người sinh ra lớn lên ở một nơi, có nhiều thứ thẩm vào máu, muốn thay đổi cũng không được... Đoan Mộc Giới Bình nhiều năm mới về quê, thế nào tìm tới thứ khơi lên hồi ức cũ, mà quá nửa là ở ăn uống. Tạm gạt bỏ nhà hàng lớn đi, mười mấy năm trước hắn chỉ là tiểu thị dân...”
“Ý cậu là những nơi có món ăn lâu năm của Trung Châu có dấu vết của Đoan Mộc Giới Bình.” Là chuyên gia tâm lý, Trịnh Quan Quần tán đồng điều này.