← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 192 Ăn uống chơi bời, vẫn cứ hữu dụng. (3)

“Đúng thế, quán nhỏ mười mấy năm trước tồn tại tới bây giờ không còn mấy nhà.” Soái Lãng gập ngón tay: “ Ở đầu đường Thiên Minh có món càng cua siêu hấp dẫn, chủ quán mở hiệu hải sản từ ba mươi năm trước rồi, cha truyền con nối. Rồi canh súp nóng ở đường Thuận Hà, gà tần nguyên con ở đường Đức Ức, ăn bánh kẹp thịt tới đường Hoàng Hà, bánh bạo Vương Tam ở quảng trường Á Tế Á cũng phải mười mấy năm rồi, mì Đại Vương nữa chứ người Trung Châu sao có thể không ăn...”

“Xem ra sau này chúng tôi biết phải tìm cậu ở đâu rồi.” Trịnh Quan Quần cười khổ xua tay cắt lời: “Nói tiếp đi.”

“Lúc nãy chú nói đúng đấy, giờ camera giám sát tràn lan như thế, cứ mấy chỗ đấy mà tìm, thế nào chẳng tìm ra... Vì sao với lực lượng kinh khủng như thế mà không bắt được Đoan Mộc Giới Bình? Vì đề cao hắn quá, thần hóa hắn rồi, nghĩ rằng một tên lừa đảo cấp truyền thuyết đó không thể suy nghĩ ở góc độ thông thường. Nhưng mà hắn vẫn là người thôi, lâu năm về quê hương, phải kiếm vài món ăn hương vị chính tông chứ... Ê, sao chạy mất thế... này, tôi không trả tiền cơm đâu đấy … ”

Ai rảnh tiếp chuyện Soái Lãng nữa, nói chuyện với y thực sự là dày vò người ta quá mà, Trịnh Quan Quần sớm đứng dậy đi rồi, dù sao lối suy nghĩ được làm rõ, giờ muốn xem kết quả ra sao.

Thế là Soái Lãng hơi bực bội chút, sau đó nhún vai, dù sao mình cũng yên ổn rồi, tiếp tục chuyên tâm ăn uống, lần này không cần vội nữa, chắc là đám đó còn lâu mới nhớ tới mình.

Khi Trịnh Quan Quần gõ cửa vào phòng kỹ thuật thì nơi này loạn rồi, mười mấy kỹ thuật viên dưới sự chỉ huy của Hành Song Thành liên tục tìm ra tư liệu, sau đó lập tức truy cập vào hình ảnh giám sát. Mặc dù mạng lưới Thiên Võng bị chỉ trích lãng phí công sức tiền của, nhưng nó giải quyết được không ít vấn đề thực tế, ít nhất đánh nhau, cướp bóc, tai nạn trên đường sẽ để lại rất nhiều tư liệu...

Đám Thẩm Tử Ngang và tổ thực địa cũng thấy lời Soái Lãng có lý lắm, nhưng mà lại nghĩ như vậy đơn giản quá, trong lúc chờ đợi, Thẩm Tử Ngang hỏi Trịnh Quan Quần: “Thầy Trịnh, cảm giác của thầy với người này ra sao?”

“Ý cậu nói tới phương diện nào?”

“Tất cả ạ, ví như thầy có nghĩ y đang che giấu điều gì không? Em thấy y nói chuyện với thầy rất khác, thế là sao?”

“Vì các cậu coi y là nghi phạm, không từ thủ đoạn khai thác thông tin, đương nhiên người ta khó chịu... Còn về phần che giấu à, tôi thấy có.” Trịnh Quan Quần cân nhắc một lúc: “Nói thế này đi, nghi phạm thì thế nào cũng có tâm trạng khẩn trương, khủng hoảng, bất an, nhưng đến khi bị bắt thì tâm lý lại trở nên nhẹ nhõm, tôi cũng thấy khuynh hướng này ở Soái Lãng. Nhưng chỉ là cảm giác thôi đấy nhé.”

Chính ủy Đồng nghe vậy xen vào: “Chủ nhiệm Trịnh, anh nói cách điều tra mà cậu ta tiết lộ cho chúng ta có đúng không, tôi thấy làm gì có chuyện dễ dàng như thế, chúng ta truy bắt gắt gao, Đoan Mộc Giới Bình lại còn nghênh ngang trên phố ăn uống à, làm gì có chuyện, trừ khi hắn là tên ngốc.”

“Khả năng là có, nhưng tôi đang mâu thuẫn đây, nếu thực sự là dùng cách này mà tra ra nghi phạm, tôi cũng không biết chúng ta phải giấu mặt vào đâu.” Trịnh Quan Quân nói xong thì thở dài.

Mọi người nghe câu này đều không biết nói gì hơn, ánh mắt nhìn lên màn hình đầy mâu thuẫn phức tạp, thông tin cũng nhanh chóng được kỹ thuật viên moi ra, giờ toàn bộ màn hình biến thành quán ăn vặt có tiếng Trung Châu tồn tại trên 15 năm, không nhiều lắm chỉ hơn 60 cái mà thôi.

Mười phút trôi qua, không có kết quả... 20 phút, không có gì khác, Tục Binh ở ngoài hành lang hút thuốc, tâm sự trùng trúng, luôn muốn kiếm cơ hội nói chuyện đàng hoàng với Soái Lãng, xin lỗi y một câu, nhưng thời gian và hoàn cảnh không thích hợp, lại lo cho vụ án, lòng rối bời chỉ biết đi lòng vòng ngoài hành lang...

30 phút, vẫn đang tìm kiếm, vốn chuyện thế này mất vài tiếng là bình thường, nhưng Thẩm Tử Ngang mất kiên nhẫn rồi, rót cốc nước, chưa uống thì Tục Binh đi vào báo cáo gì đó, Thẩm Tử Ngang thất vọng phất tay, mấy nghi phạm bắt được không nói ra được thông tin gì giá trị.

Tiếp tục không biết bao lâu, Phương Hủy Đình lặng lẽ tới bên Trịnh Quan Quần cúi người nói nhỏ, Lão Trịnh có vẻ khó xử lắm, lắc đầu, sau đó hai người thương lượng với nhau...

Thẩm Tử Ngang nhìn thấy cảnh này, trong lòng hoài nghi, có phải trên đường Phương Hủy Đình mới Trịnh Quan Quần tới đây đã có chuyện gì không? Lộ trình chỉ có nửa tiếng là cùng lại đi tận hai tiếng, làm hắn không khỏi nghĩ tới Soái Lãng... Đúng rồi Soái Lãng, nghĩ tới cái tên này là lửa giận trong lòng hắn bùng lên, tên đó vẫn ăn uống ở nhà ăn, đang định gọi người đưa Soái Lãng về phòng tạm giam thì có tiếng tít kéo dài, máy số 18 reo lên.

“Khớp rồi, tìm thấy rồi.”

Tức thì tiếng xô bàn xô ghế vang lên liên tiếp, cả đám đông vây quanh kỹ thuật viên đó, Hành Song Thành hơi chậm chân phải rẽ đám đông đi vào, thấy một đôi nam nữ thế là thất hồn lạc phách ngồi phịch xuống: “Thôi xong, mất mặt, mất hết mặt mũi rồi.”

Không ai nói, đều biết mất ở chỗ nào, bọn họ nhìn bằng mắt thường thôi cũng nhận ra nghi phạm, nói cách khác người ta căn bản chẳng thèm hóa trang gì, cứ vậy thong thả tản bộ trên đường, cách quán súp cay có 30 mét, thời gian là 8 giờ 15 phút sáng... Nếu mà biết trước được chuyện này bọn họ đã bắt được tên lừa đảo xuyên quốc gia rồi.

Thẩm Tử Ngang thừ người nhìn Đoan Mộc Giới Bình và Từ Phượng Phi tay trong tay như đôi tình lữ tản bộ buổi sáng, lúc này cảm xúc lẫn lộn, lặng lẽ đi ra ngoài. Phương Hủy Đình khá bình tĩnh, không biết do tin tưởng Soái Lãng hay quen với những chuyện bất ngờ xung quanh y.

Cửa vừa đóng lại, tiếp tục có tiếng tít kéo dài, máy số sáu kêu lên: “Tổ trưởng Hành, camera số n 8 7 3 5 6, n 9 8 2 4 3 cũng phát hiện, thời gian là 20 giờ 22 phút tối, cách quán mỳ Đại Vương không xa.”

Lần này tin tức không gây ra oanh động gì nữa rồi, lại tít một tràng dài, Thẩm Tử Ngang đứng bên kia cửa, tựa hồ nghe như có người vung tay tát vào mặt hắn.

Ở trong phòng báo cáo liên hồi, Đoan Mộc Giới Bình và Từ Phượng Phi lại xuất hiện như bóng ma, tất cả câm nín, bọn họ tìm kiếm bao nhiêu lâu, tốn không biết bao nhân lực vật lực, cho rằng hai kẻ này đã bốc hơi khỏi nhân gian rồi, thậm chí hoài nghi đối phương đã ra nước ngoài... Nào ngờ hắn thản nhiên ăn uống dạo chơi, như cười nhạo vào mặt người ta.

Mà Soái Lãng chỉ bằng mấy câu nói thôi đã vạch mặt Đoan Mộc Giới Bình rồi.