← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 193 Ăn uống chơi bời, vẫn cứ hữu dụng. (4)

“Chuyện lần này tôi sẽ xin sở tỉnh kiểm điểm, do phương hướng điều tra không đúng, tôi chịu toàn bộ trách nhiệm... Có điều chuyện cấp bách hiện nay là phải xác định, Đoan Mộc Giới Bình liệu có còn ở Trung Châu không? Nếu không hắn chạy đi dâu? Cty Thụy Dục đã bị tra xét rồi, đối phương bị kinh động, liệu có hành vi gì... Thực tình mà nói, chuyện vừa rồi khiến tôi xúc động mạnh, tạm thời không nghĩ được cách nào hay.”

Trong bộ chỉ huy, Thẩm Tử Ngang tinh thần sa sút phát biểu, hai ngày truy bắt gắt gao, toàn thành phố hành động, ý đồ muốn dùng hành động lớn này gây áp lực ép Đoan Mộc Giới Bình lộ hành tung, ai ngờ xe cảnh sát chạy khắp nơi, còn hắn nghênh ngang đi lại trên đường phố như thế.

Thẩm Tử Ngang bị đả kích nặng nề, xấu hổ, bẽ bàng, tự tin càng bị đả kích nghiêm trọng, nhưng hắn vẫn còn điểm tốt, không quên trách nhiệm của mình: “Thầy Trịnh....”

Trịnh Quan Quần hiểu ý hắn: “Đám người trẻ tuổi các cậu định đẩy tôi lên giàn thiêu à, tôi cũng học Soái Lãng nói một câu nhé, tôi có thể giúp đường lối, nhưng tôi không chịu trách nhiệm.”

Vài tiếng cười nhẹ vang lên, tuy có hơi gượng ngạo nhưng cũng làm bầu không khí nhẹ đi phần nào.

Dù sao Trịnh Quan Quần tự đặt mình ở vai trò một nửa người ngoài cuộc, cho nên ở chuyện này không tới mức bị đả kích giống người khác.

“Ở tổ chuyên án này, tôi nhiều lắm là cố vấn, lại còn là không chính thức, hàng năm tôi tham gia rất nhiều tổ chuyên án, thành bại chỉ 5-5, hơn nữa tôi chỉ có thể góp ý thôi.”

“Thứ nhất, rà soát lại các vụ án và thông tin về nghi phạm một lần, ôn chuyện xưa mới biết chuyện nay mà, nói không chừng nhìn lại hiệu quả khác hẳn. Thứ hai, tranh thủ truy bắt Bao Mãnh Cương, kẻ này khả năng đi cùng Lương Căn Bang, mức độ đề phòng của hắn sẽ không bằng, dễ truy tìm hơn. Thứ ba, tìm hiểu kỹ Ngô Kỷ Cương đang điều trị ở bệnh viện, chú hắn Ngô Ẩm Hữu bối cảnh phức tạp, phải làm cho rõ. Ba chuyện này Tiểu Thẩm an bài đi …”

“Vâng thưa thầy.” Thẩm Tử Ngang gật đầu.

“Chuyện thứ tư... Chậc, tôi muốn xin đặc quyền, cho tôi một hạn ngạch nội tuyến, tôi muốn dùng đặc quyền ngoài pháp luật này lấy tin về, tất nhiên mọi người biết tôi nói tới ai... Khả năng sẽ không thành công, cậu ta sẽ đưa ra yêu cầu vô lý, phải xem tổ chuyên án có tiếp nhận nổi không?” Trịnh Quan Quần uyển chuyển nói, đây là một sự bảo hộ cho Soái Lãng, nếu lấy danh nghĩa là nội tuyến hay người tố cáo, như vậy có thể che đậy mọi chuyện không hay y làm trước kia.

Kiến nghị để đặc cách cho Soái Lãng vừa nói ra, phòng hội nghị sửng sốt một hồi, sau đó thầm trao đổi ánh mắt với nhau gật gù, quả nhiên gừng càng già càng cay, biện pháp như vậy mà cũng nghĩ ra được. Tục Binh mừng rỡ, cách này tốt, nếu thành coi như một cách chuộc lỗi với Soái Lãng, lòng sốt ruột định phụ họa đã bị Lão Hình ở bên dẫm chân một cái trấn áp.

Ai mà không nhìn ra được ác cảm của tổ trưởng Thẩm với Soái Lãng, nguyên nhân thì có lẽ không phải chỉ vì cô gái xinh đẹp đang ngồi kia đâu. Đối với người mẫu mực nghiêm túc trách nhiệm có phần cổ hủ cứng nhắc như Thẩm Tử Ngang mà nói, Soái Lãng lại đại diện toàn bộ thứ hắn ghét nhất, hai người cứ như hai phần đối nghịch trời sinh vậy.

Tình huống thế này chỉ Trịnh Quan Quần là đủ tư cách lên tiếng khiến Thẩm Tử Ngang vừa không phản cảm đồng thời phải lắng nghe.

Mọi người đều nhìn Thẩm Tử Ngang, không dám tùy tiện phụ họa, Thẩm Tử Ngang không chắc chắn lắm: “Thầy Trịnh, chuyện này không khó, song chỉ bằng việc vừa rồi mà khai ân cho y thì có phải là quá rồi không?”

“Không hề quá chút nào, sau khi tôi rời nhà ăn vẫn quan sát cậu ta, rất bình thản, đến khi tìm ra Đoan Mộc Giới Bình, xe ở trung tâm ào ào chạy đi, gây động tĩnh lớn, cậu ta chỉ ngoáy tai một cái chê ồn, chứng tỏ kết quả đã trong dự liệu của cậu ta rồi.”

“Trên đường đi tôi đã nói chuyện với Tiểu Phương, biết lý lịch cậu ta, bán đồ uống, bán báo, bán bảo hiểm, bán sách, hiện ăn nên làm ra ở khu phong cảnh... Cậu ta là người đã tiếp xúc với toàn bộ tam giáo cửu lưu, luyện ra được mắt lửa ngươi vàng rồi, lại thêm tư duy thiên mã hành không, trinh sát của chúng ta với tư duy cục hạn thật sự không bằng.”

Lão Trịnh tặc lưỡi: “ Nhớ cậu ta nói gì không, sợ chúng ta bẽ mặt, tôi thấy mọi người thực sự là bẽ mặt rồi. Có điều tôi không thấy có gì phải bẽ mặt cả, hãy nên coi đó là một bài học, không sao hết, nói cho cùng tìm ra thông tin này, người có lợi vẫn là chúng ta, bất lợi là những kẻ phạm pháp. Hai nữa là, chúng ta tuy có phương pháp đặt mình vào lối tư duy nghi phạm để tìm hiểu hành vi của chúng, Soái Lãng khác, cậu ta vốn nhìn ở góc độ nghi phạm rồi, cái này không liên quan tới trí tuệ hơn kém.”

“Ngoài ra tôi nhìn ra, cậu ta tiết lộ điều này không phải để khoe khoang, đừng để cậu ta lừa, tôi không tin cậu ta chịu ngoan ngoãn ngồi tù vài năm đâu, nếu có cơ hội thích hợp, cậu ta sẽ tìm đường thoát thân, đây là chàng trai có ý thức sinh tồn mạnh mẽ. Thế nên hành vi của cậu ta chỉ có thể giải thích là tăng thêm vốn liếng cho cơ hội này, có nghĩa là cậu ta thực ra đã thỏa hiệp rồi, vậy sao chúng ta không đánh đổi, Đoan Mộc Giới Bình và Từ Phượng Phi là mối nguy hại lớn hơn nhiều.”

Nếu thế thì mọi hành vi của Soái Lãng đều có thể hiểu rồi, bất kể là Phương Hủy Đình hay Tục Binh đều khuynh hướng về ý kiến này, Hành Song Thành nghĩ một lúc cũng gật gù, Lão Hình và chính ủy Đồng cũng thấy có thể cân nhắc, những người khác như Lý Lỵ Lam thì sao cũng được chỉ muốn mau chóng kết thúc vụ án này thôi.

Từ án mắt của mọi người Thẩm Tử Ngang đọc ra được tâm tư của họ, hắn cũng chẳng thể đi ngược với số đông, huống hồ Trịnh Quan Quần nói đúng, Soái Lãng chỉ là tên tiểu lưu manh vô học mà thôi, y có thể gây rối nhưng không đủ tạo ra nguy hại cho xã hội, không là gì so với hai con cá lớn kia. Thuyết phục bản thân xong, hắn gật đầu: “Tôi không ý kiến, trước khi có manh mối khác xuất hiện, làm theo bố trí của thầy Trịnh.”