Q2 - Chương: 194 Giới hạn ở đâu, có tình có nghĩa. (1)
20 phút sau khi cuộc họp kết thúc, bệnh viện Thanh Niên.
Nơi này cách tổ chuyên án chỉ 4 km, Ngô Kỷ Cương chữa trị ở đây đón ba cảnh sát thực địa, thương thích của hắn chỉ ở ngoài da và mô mềm, đặc biệt là mặt, dấu vết cho thấy hắn bị tát rất nhiều, rất mạnh, phàm là người trải qua chuyện này nhục nhã còn lớn hơn cả thương tích.
Quả thực là vậy Ngô Kỷ Cương từ lúc được cứu ra rất dễ xúc động, đã khóc không biết bao lần rồi, chỉ một lời hỏi thăm đơn giản cũng có thể làm hắn xúc động phát khóc.
Lấy lời khai qua nước mắt của hắn không rõ ràng, những cũng làm rõ phần nào câu chuyện rồi, từ ngày 19 được thả khỏi trại giam, trên đường về tiểu khu bị người ta bắt cóc, sau đó là tra hỏi không ngừng, rồi đánh đập tra tấn.
Khi cảnh sát hỏi tới nội dung đám người kia tra hỏi hắn là gì, hắn đáp đối phương tra hỏi thân phận và tung tích của Soái Lãng, nhắc tới Soái Lãng là hắn nghiến răng nghiến lợi. Nói tới chú mình Ngô Ẩm Hữu thì né tránh, chỉ nói là một thầy âm dương tìm mộ ở quê, không rõ chi tiết.
Thú vị rồi, một thầy âm dương mà lấy ra được 100 vạn tiền chuộc, thú vị hơn nữa là, Hình Ái Quốc phát hiện, Soái Lãng thành công địch của tất cả rồi, hình như ai cũng như có thâm thù đại hận với y. Về tới bộ chỉ huy, Lão Hình đặt tình huống mới này về cho Thẩm Tử Ngang.
30 phút sau hội nghị, đồn công an phố Ngô Đồng phái ra bốn cái xe, hai đội mười bốn dân cảnh vũ trang, phối hợp với tổ thực địa của Tục Binh, tiến hành đột kích, đây là nơi Bao Mãnh Cương có thể ẩn thân. Có điều bảo vệ ở nơi đó không phối hợp, một bên kiếm cớ, một bên chỉ cảnh sát đi hướng khác.
Tục Binh thấy có vấn đề, bỏ qua bảo vệ dẫn người xông thẳng tới mục tiêu, lúc phá cửa xông vào choáng váng... Cả phòng toàn là nam nam nữ nữ, khói lượn lờ, có người hút tới hôn mê, có người đang hút, có người trần truồng hì hụi diễn xuân cung sống cho mọi người xem, cảnh sát vào cũng không hay biết.
Là một tụ điểm hút chích, bắt được 47 người, một bộ phận là nhân viên nhà máy, Tục Binh sai bắt luôn cả bảo vệ, thu hoạch không ít, nhưng khi hỏi tới Bao Mãnh Cương thì chỉ nói là hôm trước tới lấy hàng đi rồi.
Tình huống này cũng đặt lên bàn của Thẩm Tử Ngang, có lẽ từ nguồn ma túy có thể tra ra Bao Mãnh Cương, tìm thì phải tìm, song nói không chừng thì tên này chỉ như đám Thư Chiến chẳng biết gì hơn.
Vấn đề là ở đó, Thẩm Tử Ngang ngày càng thấy sự cao minh của Đoan Mộc Giới Bình, tên này giữ khoảng cách vừa đủ với người dưới, để người ta làm việc cho hắn, nhưng lại không biết gì về hắn. Điều này cũng có nghĩa là dù bắt được Lương Căn Bang cũng chưa chắc có manh mối dẫn tới Đoan Mộc Giới Bình.
Đúng rồi, còn một kênh thông tin nữa mà mãi không truyền về, Thẩm Tử Ngang ngồi trong văn phòng rất lâu, mấy lần nhấc điện thoại định gọi cho Trịnh Quan Quần, nghĩ rồi lại đặt xuống. Thấy làm như thế thể hiện mình không đủ trầm ổn, thiếu phong độ... Nhưng mà thực sự là có chút nóng ruột, hắn cho rằng mình thi ân cho Soái Lãng, cho y một cơ hội cực lớn rồi, ai ngờ khi Trịnh Quan Quần ra mặt làm trung gian đàm phán, Soái Lãng không cần thứ cơ hội đó, y chỉ đưa ra một yêu cầu: Muốn tới bệnh viện thăm Đại Ngưu.
Yên cầu này thậm chí làm cả Trịnh Quan Quần cũng xúc động, chưa hỏi ý hắn đã đồng ý rồi, sau đó cùng Đồng Huy, Phương Hủy Đình đưa Soái Lãng tới bệnh viện đường sắt.
Lúc xe đi, Thẩm Tử Ngang đứng từ trên cửa sổ nhìn xuống, thấy Phương Hủy Đình mở cửa xe cho Soái Lãng, còn nói gì đó với y, dáng vẻ ôn nhu đó gần như chạm tới giới hạn hàm dưỡng của hắn rồi. Mấy tháng trước ở tổ công tác chống lừa đảo hắn đã mơ hồ cảm giác ánh mắt Phương Hủy Đình và Soái Lãng giao lưu ẩn chứa ít ý vị khó diễn tả, đến hôm nay vụ án còn chưa xác định, nhưng bây giờ hắn xác định, hai người này có ăn ý nào đó, vượt quá bình thường rồi.
Là gì chứ? Đầu óc Thẩm Tử Ngang hỗn loạn, lúc thì nghĩ tới vụ án, lúc lại lo lắng chuyện riêng tư, thi thoảng lửa giận bùng lên vô cớ.
..................................................................
Bệnh viện Đường sắt, phòng điều trị tích cực icu, Trình Quan Quần đứng trước cửa kính, hai bên là Đồng Huy và Phương Hủy Đình, nhìn Soái Lãng ngồi trước giường bệnh, cả bác sĩ lẫn người nhà đều không cho tiếp cận, có điều cảnh sát ra mặt đành phải nhún nhường, chỉ dặn bệnh nhân mới qua giai đoạn nguy hiểm, không nên để tâm tình kích động.
“Bị thương có nặng không?” Đồng Huy lần đầu tới đây, hỏi Phương Hủy Đình.
“Không nhẹ, đạn bắn ở khoảng cách gần, xuyên qua phổi, xuất huyết rất nhiều, thiếu chút nữa thì không còn mạng, phải truyền 600cc máu mới cứu được. Mười mấy người dùng xe nâng đưa tới, chứ đợi 120 thì e là...” Phương Hủy Đình nói tới đó thở phào vì một mạng người được nhặt về.
Đồng Huy chỉ còn biết lắc đầu, ai ngờ một sơ xuất nhất thời lại có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng nhường ấy, cho dù che giấu được đi, nhưng nhìn người bị thương nằm đó, há không phải là sự khảo vấn với lương tâm.
“Thằng bé này còn lương tâm, chưa hỏng hẳn đâu...” Trịnh Quan Quần nói rất nhỏ, qua cửa kính nhìn thấy Soái Lãng nắm tay Đại Ngưu cười, nụ cười rất sáng lạn mang đậm vị tình thân.
Phương Hủy Đình xúc động nói: “Cháu từng nghiên cứu anh ấy, gia đình đổ vỡ từ nhỏ, lớn lên trong bạo lực gia đình, một mình bươn chải với cuộc sống, có thể đi tới ngày hôm nay không đơn giản. Cảm thụ về cuộc đời này so với những người cùng độ tuổi như cháu phải sâu sắc hơn không biết bao lần mà kể.”
“Ừ, tôi gọi điện thoại cho Lão Soái, nhắc tới đứa con này là ông ấy lại thở ngắn than dài, cứ trách bản thân năm xưa, thằng bé này thừa hưởng sự tinh minh hơn người của Lão Soái, nhưng dùng vào không đúng chỗ.” Trịnh Quan Quần tiếc nuối, nếu chàng trai này không đi chệch hướng lực lượng cảnh sát đã có một hảo thủ làm khiếp đảm đám tội phạm rồi.
“Chắc thế nào cũng phải có lối thoát chứ, ít ra thằng bé này trọng tình trọng nghĩa lắm, nhìn cách y tổ chức ẩu đả có thể nhìn ra, nếu là loại máu lạnh trên giang hồ đã không cần quan tâm thương vong bên mình mà bày trò như vậy, nếu không có tình nghĩa cũng chẳng có nhiều người đi theo như vậy... Nhìn xem, đúng là đôi huynh đệ khổ nạn làm người ta xúc động.” Đối với thằng khốn kiếp này, Đồng Huy có nhiều thiện cảm hơn ác cảm, lúc này nhìn Soái Lãng và Đại Ngưu cười với nhau tựa huynh đệ tình thâm không khỏi thấy sống mũi cay cay.
Phương Hủy Đình lại nghĩ, nói không chừng đây là chuyện tốt, người trải qua lằn ranh sinh tử thường có cảm ngộ lớn, với Soái Lãng có khi là bước ngoặt cuộc đời thì sao?