← Quay lại trang sách

Q2 - Chương: 195 Giới hạn ở đâu, có tình có nghĩa. (2)

Nhìn bên ngoài, cảnh tượng trong phòng bệnh hết sức ấm áp hài hòa.

Trong phòng bệnh, Soái Lãng nắm tay Đại Ngưu, cúi người xuống nói như thì thầm: “... Tao biết mà, mày chết thế quái nào được, người tốt mới chết sớm, mày cả da lẫn xương chẳng có cái mẹ gì có thể nói là tốt... Thứ chỉ biết họa hại như mày, nói gì đến súng bắn, pháo bắn cũng chẳng chết.”

Đại Ngưu tay khẽ cử động, rất yếu, không nói được, chỉ giơ được ngón giữa lên thôi, cái ngón giữa đen thô dài chính là lời đáp lễ cho câu an ủi của Soái Lãng.

Soái Lãng nắm tay Đại Ngưu càng chặt: “... Không phải tao mong mày chết, lúc mày vào phòng cấp cứu, biết tao sợ thế nào không? Giờ thì tốt rồi, mau khỏe lại, đợi mày khỏe, tao dẫn mày đi chơi, gì mà hộp đêm Hoàng Đế, Đại Phú Hào, rồi Thiên Thượng Nhân Gian. Đến hết hộp đêm hàng đầu Trung Châu, bao em gái đầu bảng cho mày... Mày thong thả mà chơi từng nơi một, muốn chơi kiểu gì thì chơi. Cái gì, mày định nói cái gì?”

Đại Ngưu môi mấp máy, mắt to hơn bình thường gấp mấy lần, cái vẻ hớn hở kia rõ ràng là đang nghĩ tới chuyện đó rồi, thế là không sao rồi.

Hai anh em tâm ý tương thông, hắn vừa mấp máy môi là Soái Lãng hiểu: “... Biết rồi, mày muốn tao đi cùng mày chứ gì, tao tất nhiên là sẽ đi rồi, chúng ta là anh em mà, không tao đi thì ai đi... Có điều đừng để mẹ mày biết, mẹ mày sáng nay thiếu chút nữa bóp chết tao rồi, nhưng mà thế làm tao dễ chịu một chút... Xin lỗi Đại Ngưu, chuyện này do tao mà ra...”

Cuối cùng Soái Lãng nói ra được câu "xin lỗi" khó nói ra lời rồi, giọng hơi nghèn nghẹn: “... Tao xin lỗi, tao thực sự không nên kéo mày vào chuyện này, không nên gọi mày tới đánh nhau, không nên dụ mấy thằng chó chết kia tới chỗ mày... Tao vốn chỉ muốn mày đánh bọn chúng một trận, không ngờ... Tao hận không thể nằm đây thay mày... “

Soái Lãng nắm lấy bàn tay thô ráp của Đại Ngưu, từ trước tới giờ thứ mình ít để ý nhất lại là thứ trân quý nhất, áy náy với Đại Ngưu làm y miễn cưỡng biến thành nụ cười xấu hổ đông cứng trên môi.

“Mẹ, mẹ mày … mày, mày cười đúng là xấu con bà nó...” Đại Ngưu đột nhiên nhỏ giọng nói thành tiếng.

Soái Lãng ngớ người, tiếp đó nụ cười lớn hơn, quả thật là còn khó coi hơn khóc, còn khó chịu hơn khóc, có điều lúc này Soái Lãng thấy Đại Ngưu thật dễ nhìn, rất điềm tĩnh, sự mệt mỏi mang theo điềm tĩnh thoáng đạt. Nhẹ nhàng đắp chăn lên cho hắn, y tá đã vào rồi, ra hiệu Đại Ngưu cần nghỉ ngơi, Soái Lãng quyến luyến rời bước, lúc xoay lưng đi kín đáo tiêu diệt giọt nước mắt tràn ra... Khép cửa lại, quay đầu thấy nhóm Trịnh Quan Quân vừa bước đi, không nói một lời đi theo, sắp tới cửa sảnh mới đuổi theo nói một câu: “Cám ơn chú Trịnh.”

“Không cần cám ơn tôi, cám ơn Tiểu Phương, chính ủy Đồng ấy, là họ tranh thủ cho cậu.” Trịnh Quan Quần khẽ lắc đầu.

Soái Lãng cám ơn Đồng Huy, tới khi quay sang nói lời cám ơn Phương Hủy Đình, bắt gặp ánh mắt của cô, chữ cám ơn bỗng khó nói ra, Phương Hủy Đình đi trước, bỏ lại Soái Lãng đứng đó.

Xuống bậc thềm, lên xe, Phương Hủy Đình như né tránh, chủ động ngồi vào ghế lái, Trịnh Quan Quần ngồi ở ghế phụ lái còn Soái Lãng và Đồng Huy ngồi ghế sau. Xe không xuất phát ngay, Trịnh Quan Quần quay đầu lại hỏi Soái Lãng: “Chàng trai, cho cậu một cái thân phận nội tuyến, cậu không cần, chỉ muốn đi thăm bặn... Xem ra cậu định thăm xong rồi vào trong vài ba năm phải không?”

“Kết quả nên thế.” Soái Lãng nhẹ nhàng nói như đã giải thoát: “ Dù thế nào tôi cũng cám ơn chú, từ nhỏ tôi đã chẳng ưa gì cảnh sát, từ cha tôi trở đi đều thế, song chú coi như là người tốt... Cám ơn chú, đợi tôi từ trong ra sẽ làm lại cuộc đời.”

Có tiếng tặc lưỡi, là của Đồng Huy, xem ra không cứu vãn được rồi, những việc bọn họ làm trước đó quá phản tác dụng, tên nhãi này thà chuộc tội chứ không phối hợp với cảnh sát, thực sự không ngờ.

“Được, không thành vấn đề, chuyện này cho cậu toại nguyện cũng dễ, có điều tôi muốn cậu giúp tôi toại nguyện một lần, thế nào?” Trịnh Quan Quần đổi phương thức hỏi.

Không ngờ Soái Lãng lắc đầu: “Tôi biết mọi người muốn gì, tôi thực sự không quen Lương Căn Bang, càng không quen Đoan Mộc Giới Bình.”

“Hồ đồ.” Trịnh Quan Quần mắng ngay: “Tôi không ép cậu, chỉ muốn mượn góc nhìn của cậu xem xét vụ án này, cảnh sát không phải thần tiên, mỗi vụ án cần nhờ vào kỹ thuật, nhân chứng, người biết tin hiệp trợ. Tôi biết trong lòng cậu có điều gì đó muốn nói, tôi không ép... Làm nhiều chuyện bất nghĩa ắt tự hại mình, phàm là kẻ gây ra tội lỗi, đều không thoát được vận mệnh của mình đâu...”

Bị ông già chỉ trích đanh thép, Soái Lãng lại chẳng phản kích: “Đó là vận mệnh của tôi, tôi luôn cảm giác vận mệnh của mình bị thao túng trong tay người khác, kỳ thực các vị hiện giờ cũng chỉ muốn thao túng tôi thôi, muốn tôi đi theo quỹ tích các vị muốn, phương thức khác, mục đích chẳng có gì khác những người khác.”

Rất nhẹ nhàng, làm cả Trịnh Quan Quần cũng phải ngỡ ngàng, ông ta nhiều lúc cho rằng mình đã nắm được chàng trai này trong tay, tưởng chừng bắt được mạch suy nghĩ của y rồi, dè đâu tất cả uổng công vô ích. Ngược lại người bị nhìn thấu lại chính là mình, nhất thời nghẹn lời, hiểu rồi, y tiết lộ cách tìm hành tung của Đoan Mộc Giới Bình không phải là vì muốn tìm cơ hội thoát thân, mà thuần túy muốn làm cảnh sát bẽ mặt kiếm chút niềm vui trong đau khổ mà thôi.

Lắm lúc y tinh minh làm người khác khiếp hãi, lúc lại đơn giản không ngờ.

Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, ánh sáng không đủ soi rõ sự thất vọng trên mặt mỗi người, từ hi vọng thành thất vọng, nhất định rất khó coi.

Hồi lâu có người gọi: “Soái Lãng.”

Là Phương Hủy Đình, cô quay người nhìn Soái Lãng ẩn mình trong bóng tối: “... Vụ án này rất đặc biệt, còn liên quan tới nhiều thứ phía sau mà anh không biết được, thứ không liên quan tới bảo mật, tôi có thể nói với anh. Đoan Mộc Giới Bình tổ chức đầu tư lừa đảo ở Hồi Hột, khiến đương địa quyết sách sai lầm, phá rỡ tòa nhà cục công an mới xây, khiến cảnh sát thành trò cười.”

“Ở Ngân Xuyên, hắn tổ chức hợp đồng lừa đảo, lừa tiền thầu của rất nhiều nơi, khi hắn ôm tiền bỏ chạy mang đi 9000 vạn, trực tiếp khiến 7 xí nghiệp phá sản.... Ở Quảng Tây càng thảm, mấy chủ doanh nghiệp bị ép nhảy lầu...”

“Tôi biết trong lòng anh khinh thường cảnh sát, nhưng không thể phủ nhận, cảnh sát là lằn ranh cuối cùng của xã hội đi vào đọa lạc, mười mấy năm qua chúng tôi truy bắt Đoan Mộc Giới Bình chưa từng từ bỏ, cho dù anh bị đãi ngộ không công bằng, nhưng mục đích của họ không xấu như anh nghĩ... Quen anh lâu như vậy, tôi hỏi anh, giới hạn của anh ở đâu?”